Đội Trọng Án

Chương 4


3 tuần

trướctiếp

Không có gì bất ngờ, việc Trần Phi đánh tên nhóc ở trường đã bị phụ huynh của cậu ta kiện.

Khi nhận được cuộc gọi từ La Minh Triết thông báo về việc trở lại cục để nói chuyện với thanh tra, Trần Phi đang thẩm vấn các thủy thủ về mối quan hệ xã hội của nạn nhân. Hắn thản nhiên đáp "Bảo họ đợi đi, tôi bận xong sẽ về" rồi cúp máy. Đối với thái độ không coi thanh tra ra gì của Trần Phi, Triệu Bình Sinh và những người khác đã quá quen thuộc, nhưng có vẻ như chiến công hạng ba được đề xuất vì bị thương mấy ngày trước đã tiêu tan.

Về mô tả Trương Đấu Kim, các thủy thủ có cùng một giọng điệu - một người khá độc đoán chuyên quyền, mọi chuyện trong phòng máy đều do anh ta quyết định, đôi khi còn không nghe cả lệnh của thuyền trưởng. Trưởng cơ khí trên tàu được gọi là "lão quỷ", từ thợ máy lên đến lão quỷ ít nhất phải mất 15 năm, và Trương Đấu Kim đã lênh đênh trên biển hơn 20 năm, kinh nghiệm làm việc cơ khí cực kỳ phong phú. Khi tàu chạy trên biển, một thuyền trưởng có kinh nghiệm hàng hải phong phú dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng ở một khía cạnh nào đó, trưởng cơ khí còn quan trọng hơn. Dù đối mặt với thời tiết khắc nghiệt hay đường kênh hẹp, để đảm bảo tàu chạy an toàn, sự chỉ huy của thuyền trưởng và phán đoán của trưởng cơ khí về tải trọng máy móc phải kết hợp chặt chẽ với nhau.

Thuyền trưởng đánh giá khá khách quan về Trương Đấu Kim, kỹ thuật vững vàng, kinh nghiệm phong phú, bình tĩnh xử lý tình huống, chỉ là con người hơi khó gần, không hòa đồng lắm. Khi không phải trực ca thì cứ thu mình trong phòng nghe hát hoặc đọc sách, hiếm khi tụ tập chơi bài tán gẫu với các thủy thủ khác. Trương Đấu Kim hút thuốc nhưng không uống rượu, sợ uống nhiều sẽ làm hỏng việc.

Nghe nói Trương Đấu Kim không uống rượu, Trần Phi cảm thấy hơi kỳ lạ. Báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ ghi rằng trong cơ thể nạn nhân có một lượng cồn nhất định, Hàn Định Giang nói không đến mức say rượu, có lẽ chỉ tương đương với hai lon bia hoặc một hai ly rượu trắng độ thấp. Tuy nhiên thuyền trưởng nói cũng không tuyệt đối như vậy, Trương Đấu Kim không phải hoàn toàn không uống rượu, khi tàu cập bến dỡ hàng xong dừng lại ở cảng nước sâu để nghỉ ngơi, nhà bếp sẽ nấu vài bữa ngon để cải thiện bữa ăn, lúc đó thỉnh thoảng anh ta sẽ uống một chút.

Khi hỏi liệu Trương Đấu Kim có mâu thuẫn với ai không, mọi người đều nói là không. Mặc dù Trương Đấu Kim là người không chấp nhận sai sót trong công việc, nhưng không phải là kẻ hung hăng gây sự, hiếm khi xung đột với ai, ngay cả khi có tranh cãi cũng chỉ vì công việc.

Hỏi xong nhân chứng đang phụ trách, Trần Phi và Tào Hàn Quần đến phòng của Trương Đấu Kim để tìm manh mối. Trương Đấu Kim và thuyền trưởng có cùng đãi ngộ, có cabin riêng, một không gian khoảng 7-8 mét vuông, vào phòng thì thấy bên trái là giường bên phải là bàn đơn giản và tủ đồ, không nhiều đồ đạc, được sắp xếp rất gọn gàng. Trên bàn có một máy ghi âm cỡ bằng cuốn sách ngữ văn, Trần Phi bấm công tắc, phát ra một đoạn hát kịch ồm ồm.

"Anh có nghe ra đây là vở kịch gì không?" Trần Phi hỏi Tào Hàn Quần. Bản thân hắn là người hoàn toàn không có chút tế bào nghệ thuật nào, khi còn trẻ còn nghe một chút nhạc của Đặng Lệ Quân, còn kịch thì chưa bao giờ nghe. Có lần cục tổ chức đêm gala mừng Tết Xuân, hắn bị đẩy lên sân khấu để hát, vừa mở miệng đã khiến cả hội trường "sốc tận nóc”, không có từ nào đúng điệu, từ đó về sau không ai ép hắn biểu diễn nữa.

Hiện tại giọng hát được công nhận nhất trong đội là của Triệu Bình Sinh, đầu năm trong đêm gala mừng Xuân do hệ thống cảnh sát toàn thành phố tổ chức, anh hát bài "Nếu Tất Cả Những Điều Này Không Phải Là Tình Yêu" của Trương Học Hữu, nhắm mắt nghe cũng gần giống ca sĩ gốc.

Tào Hàn Quần lắng nghe một lúc: "Có vẻ là Hà Bắc bảng tử."

Quê gốc của Trương Đấu Kim là Hà Bắc, Trần Phi thấy Tào Hàn Quần có tai khá thính. Tắt máy ghi âm, hắn tiện tay cầm cuốn "Sổ tay xử lý sự cố máy nén khí" đặt trên bàn lật qua lật lại, cùng với cuốn này còn có vài cuốn sách chuyên ngành khác liên quan đến vận hành máy móc xếp cạnh nhau, có thể thấy Trương Đấu Kim rất coi trọng việc nâng cao kỹ thuật chuyên môn. Hồ sơ cho thấy Trương Đấu Kim tốt nghiệp trung cấp, trình độ học vấn này khá phổ biến đối với những người 40 tuổi như họ. Điều kiện gia đình của thế hệ sinh những năm 60, 70 nhìn chung khá bình thường, ở thành phố còn đỡ, còn ở nông thôn nếu có nhiều con, nhiều người chưa học xong tiểu học đã phải theo ba mẹ ra đồng làm việc.

Như gia đình Trần Phi, do ba mẹ phải nuôi ông bà nội ngoại không có lương hưu, cuộc sống khá chật vật, nên khi thi cấp 3 hắn chọn học trung cấp cảnh sát. Trung cấp không tốn học phí, ra trường sau 3 năm là có thể kiếm tiền, khi về hưu được hưởng chế độ như cán bộ, đó là lựa chọn khá phổ biến của thế hệ họ. Mặc dù bằng cấp không cao, nhưng Trần Phi chưa bao giờ đau đầu khi viết báo cáo kết án, nguyên nhân diễn biến kết quả đều trôi chảy mượt mà, theo lời hắn nói là do đọc nhiều tiểu thuyết Kim Dung khi đi học nên luyện được. Và lý do hắn chọn làm cảnh sát cũng chịu ảnh hưởng từ tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. Hình ảnh các hiệp khách sống động trong sách khiến trái tim hiệp sĩ trong lòng cậu thiếu niên vô hạn nở rộ, cũng mong ước một ngày nào đó có thể "vung kiếm giang hồ hành hiệp trượng nghĩa". Dĩ nhiên, tiểu thuyết dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết, trong xã hội hiện đại, cơ sở duy nhất để thực thi công lý chỉ có pháp luật.

Tuy nhiên, không phải tất cả tội phạm đều bị pháp luật trừng phạt, hoặc không bị trừng phạt tương xứng, khi gặp những kẻ vô lương tâm, Trần Phi thường không kiềm chế được bàn tay của mình. Tiếng tăm của hắn trong hệ thống vừa có khen vừa có chê, nếu không vì năng lực của hắn, có lẽ đã sớm được xuống dưới làm phó cục trưởng phụ trách hình sự rồi thăng tiến từ từ rồi.

Người ta nói đệ tử của La Minh Triết không ai là kẻ nhát gan, một sư huynh của Trần Phi hiện đang là phó đội trưởng đội hình sự tổng cục tỉnh. Ban đầu dự định điều hắn lên tổng cục tỉnh, nhưng vừa đề cập với cục nhân sự, bên đó lập tức ném một xấp hồ sơ về các lần bị kỷ luật và bị ghi lỗi của Trần Phi ra, dày đến cả tấc, khiến sư huynh nghẹn họng không nói nên lời.

Tào Hàn Quần, người đã là bạn học và đồng nghiệp với Trần Phi hơn 20 năm, từng nói rằng chắc chắn Trần Phi sẽ làm việc ở cục thành phố cho đến khi về hưu, với điều kiện là đừng gặp chuyện gì. Những người làm hình sự đều có vẻ ngoài thô kệch, nhưng thực ra tâm tư người nào cũng tinh tế, riêng về điểm này, Tào Hàn Quần tự nhận không bằng Trần Phi. Trước đây có một vụ án, họ được lệnh cải trang điều tra, nhận diện tội phạm trốn truy nã giữa dòng người đông đúc ở nhà ga. Ảnh trên lệnh truy nã đã cách đây hơn 10 năm, đặc điểm nhận dạng của tội phạm chắc chắn đã thay đổi, lúc đó lại không có hệ thống kết nối mạng nên không thể quét thẻ căn cước từng người, chỉ có thể dựa vào mắt để phân biệt. Tên tội phạm không bị phát hiện ở sân ga khi tàu đến, nhưng lại bị Trần Phi chặn bắt ngay tại cửa ra. Khi được hỏi làm sao nhận ra, hắn nói tên tội phạm xuất hiện lần cuối ở mỏ than, những người làm việc ở mỏ sẽ có bụi than tích tụ trong lỗ mũi và ống tai, đặc biệt là tai, rất khó làm sạch hoàn toàn. Đối với những người ra từ cửa ga, hắn chỉ nhìn tai và mũi của họ, kết hợp với ảnh trên lệnh truy nã, ai đen thì bắt người đó, chắc chắn không sai.

Sau đó không biết ai nói, gọi Trần Phi có đôi "mắt hổ", uy nghiêm sáng suốt, quyết đoán trầm tĩnh. Tào Hàn Quần nghe xong, cười nói "may mà Trần Phi là đàn ông, nếu là phụ nữ thì chẳng khác nào mắng người". Trần Phi thản nhiên nhận lời khen, nhưng không kiêu ngạo. Mỗi hiện trường, địa điểm khám xét đều được đối xử nghiêm túc, cố gắng tìm ra manh mối có thể cung cấp thông tin phá án.

Trên bàn của Trương Đấu Kim có một cuốn sổ tay trống, vài trang đầu đã bị xé đi, Trần Phi quan sát dưới ánh sáng, mơ hồ nhận ra có dấu vết viết từ trang trước, liền cho vào túi đựng vật chứng. Hắn có một thói quen tốt, tất cả giấy tờ có chữ viết tay ở hiện trường vụ án hoặc phòng của nạn nhân đều được thu gom, mang về nghiên cứu kỹ. Không nhất định có tác dụng, nhưng cũng có thể phân tích ra những bí mật không ai biết của nạn nhân từ một số chữ viết vô tình, cung cấp hướng điều tra cho việc phá án.

Những người làm hình sự có một câu cửa miệng, gọi là "đàn ông xem túi, phụ nữ xem ví", thông qua đồ dùng cá nhân có thể phác họa đại khái tình trạng sống và đặc điểm tính cách của người đó. Từ túi trong của một chiếc áo khoác đã giặt đến mức cổ áo và cổ tay bạc màu, Trần Phi lấy ra một chiếc ví da cũ. Trong ví có hai thẻ ngân hàng, năm tờ hóa đơn mua phụ tùng, 162 tệ tiền mặt và một tấm ảnh gia đình - vợ chồng ôm một cậu bé 3-4 tuổi, người đàn ông cười hạnh phúc, còn mặt người phụ nữ đã bị cạo trắng.

Mặt sau bức ảnh ghi "1/1/1992, chụp tại tiệm ảnh Tân Hoa". Hắn đưa tấm ảnh cho Tào Hàn Quần xem, nói: "Có vẻ Trương Đấu Kim rất ghét vợ mình, anh xem, mặt người phụ nữ trong ảnh đã bị cào đi rồi."

Tào Hàn Quần cầm lấy xem rồi gật đầu. Theo thông tin gia đình cung cấp, Trương Đấu Kim ly hôn năm ngoái. Thủy thủ thường xuyên ra khơi, cả năm không về nhà, tình cảm vợ chồng rất dễ có vấn đề. Hơn nữa trên biển mênh mông, không có hoạt động giải trí nào, những ngày tháng buồn tẻ kéo dài hàng tháng trời, cộng thêm biển cả thay đổi khó lường nguy hiểm, cướp biển hoành hành đe dọa tính mạng, liều mạng kiếm tiền nhưng gia đình lại tan vỡ, trong lòng người đàn ông chắc chắn có oán giận. ( truyện trên app tyt )

Nhìn bức ảnh, cuộc ly hôn này chắc chắn đã khiến hai người trở thành kẻ thù. Tuy nhiên không thể nghi ngờ vợ anh ta, người phụ nữ đó không thể lên tàu để giết chồng cũ được.

Ra khỏi cabin, bốn người gặp nhau trên boong tàu. Ngoài bảy người xin nghỉ xuống tàu, những người khác đều đã được thẩm vấn xong. Thuyền trưởng nói đã thông báo cho năm người, bảo họ ngày mai đến thẩm vấn, còn hai người tạm thời chưa liên lạc được, tối nay sẽ gọi điện lại.

Các kỹ thuật viên hình sự của cục vẫn đang tìm kiếm vết máu và các manh mối khác có thể tồn tại trên tháp điều khiển, bây giờ gió đã nổi lên, tàu hơi lắc lư, sóng biển hơi dâng cao, người không quen biển không chịu nổi, tháp điều khiển lại cao nên biên độ lắc lớn, nghe nói đã có người bị lắc đến nôn.

Trên đường về cục, Phó Lập Tân nghe nói Trần Phi lại bị thanh tra để ý, không khỏi cảm thán: "Trần Phi, anh nói xem chỉ là trẻ con, anh so đo với nó làm gì chứ."

"Có những đứa trẻ, nó là trẻ con, có những đứa, chỉ là một con súc vật nhỏ, ba mẹ không quản được, tôi thay họ quản." Tiếng cười khẩy lạnh lùng của Trần Phi cùng với khói thuốc bay ra ngoài cửa xe: "Anh hỏi Lão Tào xem, nếu Viên Viên bị bắt nạt như vậy, anh ta không xử đẹp thằng nhóc đó à?"

"Ừm, dù có phải cởi bỏ bộ cảnh phục này, cũng phải đánh gãy xương nó."

Tào Hàn Quần hoàn toàn đồng tình - con gái là máu thịt của anh ấy, không thể chịu uất ức một chút nào. Nhiều năm làm việc đã cho anh ấy nhận thức sâu sắc rằng, một số người trở thành tội phạm, hoàn toàn do thiếu giáo dục từ nhỏ, không có lòng kính sợ với người và việc, thậm chí có kẻ giết người bị bắt vẫn cười đùa khi bị thẩm vấn, hoàn toàn không có chút đạo đức nào.

Phó Lập Tân giơ khuỷu tay huých Tào Hàn Quần, nhắc nhở: "Thôi đi Lão Tào, đừng xúi giục anh ta nữa, bên kia là người chưa thành niên, lần này Trần Phi có khi phải đình chỉ công tác một tháng đấy."

"Vậy thì tốt quá, đã hai năm tôi không nghỉ phép rồi." Trần Phi tỏ vẻ không quan tâm.

Tào Hàn Quần cười nói: "Nói như thể chúng ta đã từng nghỉ ấy, hay thế này đi, Trần Phi, anh chịu kỷ luật, hình phạt đình chỉ công tác để tôi gánh cho."

Trần Phi quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ấy, sau đó hướng ánh mắt về phía Triệu Bình Sinh đang lái xe: "Lão Triệu, lát nữa anh đừng vội đi, đợi tôi gặp thanh tra xong chúng ta cùng đến chỗ chị dâu, xem Tiểu Thanh thế nào rồi, đừng để tôi làm cháu sợ."

"Được."

Triệu Bình Sinh thầm nghĩ còn tốt, hiếm khi Trần Phi có thể nhớ đến ảnh hưởng xấu mà hành vi của mình gây ra cho trẻ vị thành niên. Trước đó cháu trai của La Minh Triết là La Gia Nam đến văn phòng đưa thuốc cho ông, đúng lúc Trần Phi vừa cãi nhau với ai đó xong. Trần Phi đập bàn chửi, cứ mười từ thì có đến chín từ tục, thấy La Gia Nam bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm, Triệu Bình Sinh còn muốn bịt miệng Trần Phi lại. Vốn dĩ La Gia Nam đã không phải là đứa trẻ ngoan, cứ dăm ba hôm là lại gây chuyện ở trường, để Trần Phi dạy hư thêm thế này, xem đi, chắc sắp phải mời phụ huynh đến trường rồi.

Đáng ghét nhất là Trần Phi còn dạy La Gia Nam cách đánh nhau, chỉ dẫn cậu bé đánh vào đâu đối phương đau nhất nhưng không gây thương tích thực sự. Triệu Bình Sinh cảm thấy, may mà Trần Phi không có con trai, nếu không thì không biết sẽ dạy ra một đứa trẻ như thế nào nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp