Nam Diên liếc nhìn cậu một cái, rồi quay người đi xa.

Ban đầu nàng muốn hỏi hướng để đi đến núi Tuyết Vụ, nhưng có vẻ như đứa trẻ này không biết nói chuyện thì phải?

Không biết nói, có khuôn mặt rất dễ nhận diện, lại biết ơn...

Nam Diên bỗng cảm thấy, ý kiến của Tiểu Đường cũng không tệ.

Quái thai nhỏ dập đầu rất lâu, dù tuyết dưới đất không tan, nhưng cậu lại dập đầu lâu đến mức trên trán cậu cũng in hằn vết máu.

Đến khi bóng dáng của Nam Diên hoàn toàn biến mất, cậu mới dừng lại, từ từ ngừng động tác.

Quái thai nhỏ cẩn thận quan sát tấm thẻ gỗ trong tay.

Tấm thẻ gỗ này được chế tác rất tinh xảo, một mặt khắc hoa tuyết liên, một mặt khắc chữ "Bùi".

Cậu không biết chữ, chỉ đưa tấm thẻ gỗ lên mũi ngửi ngửi, xác định không có vấn đề gì mới cất vào ngực.

Nghĩ đến lời của người phụ nữ kia, Quái thai nhỏ lại cười, nhưng không phải là nụ cười ngây ngô mà là một nụ cười gượng gạo, không có chút ấm áp nào.

Gặp được người tốt rồi ư?

Nhưng ở trên đời này mà lại có người tốt như vậy ư...

Nam Diên đi vào sâu trong núi Tuyết Vụ, nàng làm quen với địa hình một chút, tiện tay diệt vài con linh thú đi tìm chết.

Đến khi cảm thấyđã luyện tay  đủ, nàng mới trở về.

Về đến phủ, Nam Diên không thấy bóng dáng đứa trẻ kia đâu, có chút ngạc nhiên.

Nàng hiếm khi chú ý đến ai, bèn chủ động hỏi lão quản gia.

Nghe xong, lão quản gia biến sắc: "Gì cơ? Thành chủ đưa lệnh bài thành chủ cho người khác? Đúng là nực cười! Sao có thể tùy tiện đưa thứ đó cho người khác? Huống chi lại còn là một đứa trẻ!”

Nam Diên mặt không cảm xúc, bình thản nói: "Trong tay ta không có thứ gì khác để làm tín vật.”

“Lão nô sẽ lập tức phái người đi tìm!”

Lệnh bài thành chủ là thứ dùng để điều binh khiển tướng ở trong cái thành Tích Tuyết này, lão quản gia nóng nảy đến quên cả việc hỏi hình dáng đứa trẻ ấy ra làm sao mà đã vội vàng đi ngay.

Trong tiềm thức, ông ta nghĩ đó là một thiếu niên xinh xắn như ngọc, dù sao cả thành này, ai cũng biết, thành chủ đại nhân thích mỹ nam.

Quái thai nhỏ khó khăn lắm mới vào được thành, chưa chi mà cậu đã gặp phải rắc rối.

Cậu vô tình va phải người khác, làm lộ khuôn mặt mà mình giấu kín.

Người xung quanh kinh hô, một đám người nhanh chóng tụ lại, chỉ trỏ vào cậu.

Mà người cậu va phải là một “quý công tử” trạc tuổi cậu, ăn mặc rất sang trọng, nghe nói là ấu đệ của công tử được sủng ái nhất trong phủ thành chủ.

... Thành chủ.

Quái thai nhỏ nghĩ đến tấm lệnh bài giấu trong ngực, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Xem ra người phụ nữ kia cũng chẳng phải là người tốt, nhưng không sao, chỉ cần không phải chịu đói, chịu lạnh, cho dù có bắt cậu hầu hạ ma quỷ cũng được.

“Má ơi, cái thứ quái thai này làm ta sợ chết khiếp! Sao nó lại trông như một con quỷ thế này? Còn không mau cút đi cho tiểu gia!”

Đứa trẻ khoảng mười một, mười hai tuổi ấy đá cậu một cú.

Quái thai nhỏ ngẩng đầu nhìn mấy tên gia đinh hung tợn sau lưng tiểu thiếu gia kia, cậu không né tránh.

Khi bị đá ngã xuống đất, một tay cậu bảo vệ lệnh bài trong ngực, một tay che đầu.

Nhưng cậu càng che, tiểu công tử nhà họ Tiết kia lại càng đá tàn nhẫn hơn, như thể cậu là một món đồ chơi để hắn ta trút giận, vừa đá vừa cười: "Cái thứ quái thai này cũng không ngốc, còn biết phải bảo vệ bụng.”

Mấy tên gia đinh phía sau cũng cười lớn.

“Không biết mấy u thịt trên mặt thứ quái thai này có phải là một loại bệnh không, thiếu gia chi bằng tìm đại phu xem, biết đâu cắt bỏ mấy u thịt này đi thì nó lại đẹp ra.”

“Ý kiến hay đấy, ngươi, đi cắt một cái u thịt của nó đi.”

“Gì cơ? Tiểu thiếu gia, chuyện này, chuyện này không hay lắm?” Tên gia đinh vừa đưa ra ý kiến đưa mắt nhìn quanh đám người đang vây xem xung quanh.

Hắn ta chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ tiểu thiếu gia lại muốn làm thật.

“Bảo đi thì đi đi, có chết đâu mà sợ! Có chuyện gì thì ta chịu trách nhiệm, huynh trưởng của ta là công tử ở trong phủ thành chủ! Hơn nữa, ta chỉ muốn chữa mấy cái u thịt trên mặt nó mà thôi, chứ ta đâu có giết nó.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Ai cắt một cái u thịt của nó, ta thưởng một viên linh thạch trung cấp!”

Ai nấy cũng giật mình! Linh thạch trung cấp!

Có tiền mua tiên cũng được, huống chi chỉ là cắt một cái u thịt mà thôi, cũng đâu phải lấy mạng người.

Trong đám gia đinh lập tức có người rút dao găm ra.

Quái thai nhỏ lạnh lùng nhìn người đó, ánh mắt cậu như chứa cả địa ngục.

Nơi đây toàn là ác quỷ ăn thịt người không nhả xương.

Cậu đã nghe nhiều lời nhục mạ từ nhỏ, đều đã tê liệt từ lâu, cậu còn nghĩ rằng chờ kẻ kia xả giận xong là sẽ không sao.

Ai ngờ, bọn họ lại muốn cắt mặt cậu.

Đôi tay gầy gò như chân gà của quái thai nhỏ siết chặt thành nắm đấm, lòng tràn đầy oán hận.

Cậu muốn giết người.

Cái thôn nhỏ này, thành Tích Tuyết, tất cả đều là những kẻ bắt nạt cậu.

Đều, phải, giết sạch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play