Mặt của đứa trẻ ấy vẫn là mặt người, chỉ là trên khuôn mặt đó lại mọc đầy những u thịt màu xanh tím, trông cực kỳ đáng sợ.
Đặc biệt, u thịt trên mí mắt trái rõ ràng hơn, giống như có một cục thịt nhỏ treo trên đó.
Vì bị u thịt đè nặng, mắt trái của cậu chỉ có thể mở ra một khe hở.
Nếu là người khác, đột nhiên thấy khuôn mặt như vậy có lẽ sẽ kinh hoàng mà hét lên, nhưng với Nam Diên, đây lại là một khuôn mặt rất dễ nhận diện.
Chúng sinh vạn trạng, đẹp xấu cũng chỉ là một lớp da mà thôi.
Quái thai nhỏ bị Nam Diên nhìn chằm chằm quá lâu mà tức giận, cố gắng vùng vẫy mạnh mẽ.
Bọn trẻ xung quanh đá cậu: "Đồ quái thai chết tiệt, đồ câm thối tha!”
“Cút.” Nam Diên lạnh lùng nhìn qua.
Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, kẻ mạnh thì được yêu thích, nhưng loại bắt nạt kẻ yếu này lại chẳng đáng yêu chút nào.
Một tiếng quát này khiến bọn trẻ ù tai đau đầu, chúng hoảng sợ chạy mất dép.
Có phải đầu óc tiên tử có bệnh không, thế mà lại đi bảo vệ cho cái đồ quái thai bẩn thỉu, hôi thối kia?
Thật con mẹ nó xui xẻo!
Quái thai nhỏ cuộn tròn trên đất, nắm chặt miếng thịt khô rơi trên mặt đất, ngẩng khuôn mặt đầy u thịt lên nhìn Nam Diên, ánh mắt đầy cảnh giác.
Nam Diên liếc nhìn cậu một cái, rồi quay lưng bỏ đi.
Quái thai nhỏ nhìn theo bóng lưng uyển chuyển đó, khi bóng lưng dần xa khuất, cậu đột nhiên đứng dậy, lết chân theo sau.
Nam Diên quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo và thờ ơ: "Đừng đi theo ta.”
Quái thai nhỏ cúi đầu, dường như rất sợ nàng, nhưng cậu lại không nghe lời mà vẫn lẽo đẽo theo sau.
Khi Nam Diên vừa quay người đi, bộ dạng nhút nhát sợ sệt của đứa trẻ lập tức thay đổi.
Cậu ngẩng đầu, vừa nhai miếng thịt khô trộm được, vừa lén lút quan sát người phụ nữ này.
Mắt trái đeo u thịt hoàn toàn híp lại, nhưng mắt phải của cậu lại sáng lấp lánh, băng lãnh, không có chút biết ơn nào.
Tiểu Đường đang nằm trong lòng Nam Diên nhìn đứa trẻ xấu xí, đột nhiên chít chít kêu lên.
Nam Diên: “Nói tiếng người.”
“Diên Diên, đã làm người tốt thì hãy làm cho trót, chi bằng nhận nuôi cậu bé này, nhất định cậu ta sẽ biết ơn ngươi!”
Nam Diên hờ hững: "Ta không biết nuôi trẻ con.”
“Không sao, có ta mà, trong không gian của ta còn có sách dạy nuôi con trẻ đấy!”
Nam Diên chẳng mấy quan tâm: "Nhóc muốn nuôi thì cứ nuôi.”
Thấy nàng đồng ý mọi yêu cầu của mình, Tiểu Đường cảm động đến phát khóc: "Diên Diên, ngươi còn chiều ta hơn cả phụ thân ta nữa!”
Nam Diên xoa đầu ẻm.
Nàng dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Quái thai nhỏ cũng dừng lại, đối diện với ánh mắt của nàng, cậu hoảng sợ cúi đầu, hoàn toàn là một cái dáng vẻ luống cuống tay chân không biết phải làm sao.
“Ta là thành chủ của thành Tích Tuyết này, ngươi có muốn đến phủ thành chủ không?” Nam Diên hỏi cậu.
Quái thai nhỏ ngẩng đầu nhìn nàng, tròn mắt.
Mắt trái đeo u thịt vì bất ngờ mà trợn to lên, u thịt rung rinh càng làm cậu trông càng thêm xấu xí.
Nam Diên ném cho cậu một tấm thẻ gỗ: "Hiện tại ta phải đi đến núi Tuyết Vụ, nếu ngươi còn theo ta, ta sẽ không để ý đến sống chết của ngươi. Đây là lệnh bài thành chủ của ta, cầm lấy nó mà đi đến phủ thành chủ tìm Ngô quản gia.”
Quái thai nhỏ đón lấy lệnh bài, cả người có chút ngốc nghếch.
Cậu ngơ ngác nhìn Nam Diên, một lát sau, cậu nở một nụ cười rạng rỡ, trông rất đỗi vui mừng.
Sau đó, cậu quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu với nàng.
Cách cậu dập đầu như thể Nam Diên chính là phụ mẫu tái sinh của cậu, cậu sẵn sàng dâng cả mạng sống của mình cho nàng.