Ai ai cũng biết, Nam Diên cực kỳ mê tu luyện, là một đại lão không ai dám trêu vào.
Dù nàng có vóc dáng tuyệt mỹ trước lồi sau vểnh, nhưng khi đánh nhau thì chỉ khiến người khác muốn khóc thét gọi cha.
Một ngày nọ, nghe nói Nam Diên đại lão đã lừa bắt đi độc đinh duy nhất của Hư Không Thú Tiểu Bát, mang theo con ấu tể bé nhỏ đó đi lang bạt khắp ba ngàn thế giới.
Ngay lập tức, những đại yêu từng bị nàng áp bức khóc ròng, vui mừng đến mức tru lên suốt ba ngày ba đêm.
…
Đêm ấy, nguyệt hắc phong cao*, thích hợp để đi bắt thần thú.
(*Trăng đen gió lớn)
Một tay Nam Diên cầm bình rượu hoa đào vừa thó được, một tay ôm Hư Không Thú - Tiểu Đường, ngênh ngang rời đi.
"Diên Diên, chúng ta như này có coi như là đang bỏ nhà đi không?" Con thú nhỏ tròn xoe như bông gòn ngồi trên vai nàng, vặn vẹo cái eo nhỏ, thanh âm mềm mại như bông hỏi.
"… Xem như là thế đi."
Nam Diên ngửa đầu uống một ngụm rượu hoa đào, bước đi vững vàng, nhẹ nhàng như gió, dáng vẻ tiêu sái, không có chút tự giác nào của một kẻ buôn thú.
"May mà ta đã để lại lời nhắn cho phụ thân rồi."
Nam Diên dùng hai ngón tay cầm miệng bình rượu, uống thêm vài ngụm nữa, đôi môi đỏ mọng thấm đẫm rượu trở nên lấp lánh, dưới ánh trăng càng thêm phần quyến rũ.
"Diên Diên, ngươi muốn đi thế giới nào trước?"
"Thế giới nào cũng được, tùy ngươi." Tùy tiện tìm một thế giới trước đã, không vui thì đổi cái khác sau.
"Vậy Diên Diên muốn có thân phận gì?"
"Thân phận nào mà không bị ai làm phiền là tốt nhất." Nàng ghét nhất những kẻ lải nhải, ảnh hưởng đến việc tu luyện, ồn ào chết đi được, nàng sợ bản thân mình không kiềm chế nổi mà san bằng cả nơi đó mất.
Tiểu Đường không ngờ Diên Diên lại dễ nói chuyện như vậy, hai mắt của ẻm cũng sáng lên: "Được rồi ~ Ta sẽ đi xem qua 'Bút Ký Ba Ngàn Thế Giới' của phụ thân, ta sẽ tìm cho Diên Diên một thế giới phù hợp để thích nghi trước."
Bình rượu vừa cạn, Nam Diên xoay cổ tay một cái, bình rỗng bị ném ra ngoài, phát ra một cái tiếng vang giòn tan trong đêm đen yên tĩnh.
Một người một thú dần đi xa, nhanh chóng hòa vào màn đêm.
…
Trên đại lục Thương Miểu, thành Tích Tuyết.
Trong mật thất của phủ thành chủ.
Hư không bỗng dao động, xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, một màn huyết vụ (sương máu) trào ra từ cái lốc xoáy màu đen ấy.
Huyết vụ tan đi, một nữ tử mặc áo đen thong dong bước ra.
Cùng lúc đó, trên vai nàng lấp lánh ánh sao ngân hà, một linh thú lông xù hiện hình.
Một người một thú nhìn chằm chằm vào đống thịt nát dưới đất, ngơ ngác. ( truyện trên app tyt )
Tiểu Đường khóc òa lên: "Đến muộn một bước, thân thể ta tìm cho ngươi đã chết thẳng cẳng rồi!"
Nam Diên: Không chỉ chết thẳng cẳng, mà còn nát bấy, biến thành một đống bầy nhầy. Chậc. Vì vậy khi nàng đói, nàng thích nuốt sống hơn, vì sau khi nó vỡ nát ra thì đúng thật là kinh tởm.
"Người vừa chết, hồn phách còn chưa tan, có thể sưu hồn." Nam Diên vươn tay nắm lấy hư không.
Một lát sau, nàng đã nắm được hết cuộc đời của đống thịt nát này.
Người này tên là Bùi Nguyệt Oanh, là võ sư trung cấp. Sau khi thành chủ cũ qua đời, Bùi Nguyệt Oanh kế thừa chức vụ, trở thành thành chủ mới của thành Tích Tuyết.
Trên đại lục Thương Miểu, cường giả vi tôn, người được chia làm linh tu, võ tu và người bình thường.
Linh tu tu luyện linh khí trời đất, võ tu tu luyện độ cứng cáp của cơ thể.
À, nói đơn giản thì là xem ai cứng hơn.
Nam Diên nghĩ rằng, thân thể nàng chính là thứ cứng nhất, có thể nằm không cũng thắng.
Bởi vì tu luyện thân thể nên đa số võ tu đều là những kẻ cơ bắp, nhưng Bùi Nguyệt Oanh lại là ngoại lệ.
Nàng ta thích làm đẹp.
Để giữ dáng, nàng ta không hề chăm chỉ tu luyện mà suốt ngày làm thơ, yêu hoa, còn mê trai đẹp, nuôi không ít tình nhân.
Nếu không phải có lão bộc trung thành của phụ thân nàng bảo vệ, nàng ta đã bị người khác hại chết mà bị đoạt vị trí rồi.
Dạo này nữ thành chủ cải tà quy chính, chuyên tâm tu luyện, nhưng lại tu luyện một loại tà thuật.
Ái chà…
Một lần sơ ý, nổ tan xác.
Nam Diên lấy ra một bình nước hóa hình từ không gian bản mệnh, lập tức biến thành hình dạng của Bùi Nguyệt Oanh.
Tiểu Đường hoảng hốt ngăn cản: "Diên Diên, không thể! Chúng ta không thuộc về thế giới này, nếu không nhập vào một người ở đây thì sẽ bị Thiên Đạo phát hiện đấy!"
Nam Diên không thèm để ý: "Bị phát hiện thì cứ tính sau."
Thiên Đạo chó má, nàng ghét Thiên Đạo nhất.
Dọn sạch đống thịt nát, Nam Diên lập tức vào vai, nằm nghiêng trên giường mềm của thành chủ, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, biểu cảm chán chường.
Nàng tu luyện gặp phải bình cảnh, chỉ có thể tìm con đường khác, xem có thể giống phụ mẫu nàng, kiếm chút sức mạnh tín ngưỡng và công đức để phá vỡ bình cảnh.
Nhưng, nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để có được sức mạnh tín ngưỡng của thế giới này.
Ban đầu nàng còn định giết phản diện trước khi khí vận chi tử xuất hiện.
Giết kẻ phản diện lớn nhất thì cũng đồng nghĩa với việc cứu vớt cả thương sinh trong thiên hạ.
Công đức cộng thân, sức mạnh tín ngưỡng cũng sẽ cuồn cuộn mà đến.
Nhưng Tiểu Đường lại khóc chít chít mà nói không được.
Không thể phá hỏng cốt truyện của thế giới này.
Hừ, nhóc nhát gan.
"Diên Diên, chúng ta làm nhiều việc tốt, có danh tiếng, nhiều người kính sợ, chúng ta sẽ nhận được sức mạnh tín ngưỡng."
Mắt Tiểu Đường sáng long lanh, tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Ẻm muốn làm nên đại nghiệp cùng Diên Diên!
Biểu cảm của Nam Diên trở nên kỳ lạ: "Ý ngươi là, ta phải… làm người tốt?"
Thật đúng là nực cười.
Bảo một đại yêu chỉ biết giết người, đánh nhau, đi làm người tốt? Có phải là do vật nhỏ này chưa từng thấy dáng vẻ ăn thịt người của nàng có bao nhiêu tàn bạo ư?
Tiểu Đường không hiểu biểu cảm phong phú trong khuôn mặt lạnh lùng của Nam Diên, trong mắt ẻm, Diên Diên là một nữ vương lạnh lùng tuyệt đẹp, siêu trâu bò, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là thiếu chút kiến thức sống.
Nghe nói, Diên Diên tu luyện hàng trăm năm, là một kẻ ngốc trong sinh hoạt hằng ngày.
Vì thế, ẻm vỗ vỗ lồng ngực nhỏ bé của mình: "Diên Diên đừng sợ, có ta ở đây, ta biết nhiều lắm!"
Nam Diên liếc nhìn ẻm một cái rồi xoa xoa bộ lông mềm mại của ẻm: "Được, sau này nghe lời ngươi."
Bắt cóc con non của người ta, nghĩ lại thì chuyện này cũng không phải là việc người làm.
Nàng có chút áy náy, quyết định sẽ chiều hư Tiểu Đường.
"À, Diên Diên, có một việc quên nói với ngươi."
Tiểu Đường cắn móng vuốt nhỏ, ngượng ngùng nói: "Năm năm nữa, thành Tích Tuyết sẽ bị một đại lão Ma Vực hủy diệt, cả thành không còn một ai sống sót. Ôi, ôi đúng là quá thảm đi."
Nam Diên: “…”
Trên khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Nam Diên như hiện lên mấy chữ: Ngươi con mẹ nó đang đùa ta đó hử?
__________
Editor có lời muốn nói:
Lú: Hố mới đến rồi đây, hố mới đến rồi đây ~
Mình khá là thích đọc xuyên nhanh, cũng như dạo này mắc làm xuyên nhanh quá. Nói thật thì mình khá là thích bộ “Vai ác lại hắc hóa” của tác giả này, đây cũng là một bộ hệ liệt với bộ truyện đấy, nữ chính của chúng ta chính là con gái của Nam Tầm. Mình check thì thấy bộ này có người đào nhưng mới có vài chục chương, cũng drop từ lâu rồi. Đắn đo một thời gian thì mình quyết định đào cái hố này, mình cũng chưa từng đọc trước bộ này bao giờ, chỉ đơn giản là cảm thấy tác giả khá là hợp gu mình nên vừa edit vừa đọc luôn cho đỡ ghiền.
Lảm nhảm thế thôi, mong mọi người hãy ủng hộ mình trong bộ truyện này và những bộ truyện khác nữa nhé, cảm ơn mọi người! („ಡωಡ„) ~