Thành Tích Tuyết nằm ở cực bắc của đại lục Thương Miểu, tuyết đọng quanh năm không tan, bình thường chỉ có một số tu sĩ bình thường đến đây để trao đổi da lông linh thú, rất hiếm khi có tu sĩ cao đẳng ghé thăm nơi lạnh giá này.

Bên ngoài thành có không ít thôn làng nhỏ, phần lớn dân cư là thợ săn, họ săn linh thú trên núi tuyết để đổi lấy lương thực trong thành.

Nam Diên ôm Tiểu Đường bước đi trên lớp tuyết dày, mỗi bước chân đều để lại dấu chân rõ ràng, phát ra tiếng kêu sột soạt.

Bất chợt, trong rừng tuyết có một bóng đen lướt qua.

Tốc độ đó trong mắt người thường thì nhanh như gió, nhưng trong mắt Nam Diên, nó lại giống như một đứa trẻ đang tập tễnh.

Nàng gọi bóng đen kia: "Tiểu tử, ta hỏi ngươi một chuyện.”

Bóng đen khựng lại, rồi chạy nhanh hơn.

Nam Diên không vội vã, từ từ bước tới, chỉ trong chớp mắt mà nàng đã đi tới trước mặt bóng đen kia.

Sau đó, nàng đưa tay chắn lại.

Bóng đen đó đâm đầu vào lòng bàn tay nàng, ngã lăn ra đất.

Bóng đen động đậy rồi trở nên tĩnh lặng.

Quả nhiên là một... đứa trẻ.

Đứa trẻ này có thân hình gầy gò, trông chỉ khoảng mười tuổi, bị tay Nam Diên đẩy ngã xuống đất, mái tóc bù xù bết lại thành từng mảng, y phục rách rưới và con nhỏ hơn so với thân hình của cậu, lộ ra một đoạn cánh tay và bắp chân, chân đi giày rơm đã sờn rách, những chỗ không được che phủ đều đã xanh tím, mưng mủ.

Trong thời tiết lạnh lẽo như vậy ở bên ngoài thành Tích Tuyết, nếu không phải là tu sĩ, người thường mặc ít như vậy đã chết cóng từ lâu.

Nhưng trên người đứa trẻ này không hề có chút khí tức nào của tu sĩ, rõ ràng là người thường.

Dưới mái tóc bẩn thỉu, một con mắt đen láy nhìn qua kẽ tóc.

Ánh mắt vừa cảnh giác vừa sắc bén, u ám vô cùng.

Khi nhìn rõ dung mạo của Nam Diên, ánh mắt sắc bén u ám đó ngưng lại, rồi trở nên hung hãn hơn.

Ánh mắt này khiến Nam Diên có chút buồn cười.

Nhưng nàng không cười nổi, nàng vốn có gương mặt lạnh lùng.

Vừa lại gần, mùi hôi thối trên người đứa trẻ liền xộc lên mũi, Nam Diên khó chịu lùi lại vài bước.

Nàng có thói ở sạch, lại còn khá nghiêm trọng.

Hành động này của Nam Diên khiến ánh mắt hung hãn kia lộ ra một sự trào phúng.

“Ở đằng kia!” Đột nhiên có người hét lớn từ xa.

Nghe thấy tiếng hét đó, ánh mắt đứa trẻ đanh lại, đứng dậy chạy tiếp.

Chỉ tiếc, lúc nãy cậu bị Nam Diên chặn lại, cú ngã vừa rồi đã làm chân cậu bị thương, cậu nhanh chóng bị một nhóm người đuổi kịp.

Bốn năm người, tuổi chỉ chừng mười hai mười ba, vậy mà khi bắt được đứa trẻ bẩn thỉu kia, chúng đấm đá túi bụi, lời nói ra từ miệng chúng như chứa đầy độc dược.

“Con chó, chạy nhanh lắm mà, chạy đi! Chạy đi! Lại dám trộm đồ nhà ta, xem ta có đánh chết mi không!” ( truyện trên app tyt )

“Cái đồ quái thai, da dày thịt cứng, đánh thế nào cũng không chết!”

“Lần trước nó còn ăn vụng cả phân chó nhà ta, miệng toàn phân, mẹ nó, kinh chết đi được!”

“Trời ạ, thế mà nó còn ăn cả phân, ha ha ha, đúng là đồ chó, chuyên ăn phân chó…”

Tay của đứa trẻ bẩn thỉu bị một bàn chân dẫm lên, bàn chân đạp mạnh mấy cái, thứ mà đứa trẻ kia nắm chặt trong tay cuối cùng cũng rơi ra.

Đó là một miếng thịt khô của con linh thú nào đó.

Đứa trẻ bẩn thỉu nằm trên đất không nói tiếng nào, chỉ cuộn mình thành một đống.

Nam Diên hơi nheo mắt lại, chưa kịp làm gì thì Tiểu Đường nằm trong lòng nàng đã không nhịn nổi, phát ra tiếng kêu tức giận.

Có người ngoài, Tiểu Đường không dám nói tiếng người.

“Nhóc thấy đứa trẻ này đáng thương?”

“Chít chít chít!” (Đáng thương quá, hu hu hu.)

“Nhưng trong cái thể giới cá lớn nuốt cá bé này, kẻ yếu thì xứng đáng bị đánh.” Nàng vẫn thường đánh những kẻ yếu không biết thân phận.

“Chít chít chít chít.” (Diên Diên quên rồi ư, chúng ta phải làm việc tốt mà.)

Khóe miệng Nam Diên khẽ giật: "Được rồi, nghe lời nhóc, cứu nó.”

Thực ra, nếu không phải vừa rồi nàng cản lại, nó đã chạy thoát rồi.

Nam Diên khẽ búng tay, mấy đứa trẻ kia lập tức bị hất văng ra.

Mấy đứa trẻ kêu rên, nhìn thấy Nam Diên xinh đẹp như tiên, ai nấy đều ngây ngẩn.

Chúng chưa từng thấy người nào đẹp như vậy, chắc chắn là quý nhân trong thành!

Quả thực vẻ ngoài của Bùi Nguyệt Oanh rất xuất sắc, cộng thêm nàng ta là người thích làm đẹp, dù là võ tu nhưng nàng ta cũng chăm sóc bản thân rất tốt, da dẻ mịn màng, mắt phượng chứa sóng mùa thu, môi đỏ như hoa sen...

“Tiên tử, đừng bị đồ xấu xí này lừa! Nó thường xuyên ăn trộm đồ, còn là thứ quái thai!”

Đứa trẻ đứng đầu lụi cụi bò dậy, chạy tới nắm tóc đứa trẻ bẩn thỉu kia, đẩy mặt cậu lộ ra ngoài.

Nam Diên hơi nhướng mày.

Vừa rồi tóc đứa trẻ che mặt, nàng không nhìn rõ, không ngờ nó lại có diện mạo này.

Quả thực là một... vật nhỏ đặc biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play