Trên đại lục Thương Miểu, có một vùng đất rộng lớn nhưng cằn cỗi, nơi này tụ tập nhiều yêu tu và ma tu, được tu sĩ gọi là Ma Vực.
Trong Ma Vực có một vực thẳm sâu vạn trượng mà ngay cả yêu tu và ma tu cũng không dám lại gần.
Nơi này có ma khí xung thiên, bên trong có đủ loại ma vật dị dạng sinh sôi, những quái vật có thể bò ra từ Ma Uyên đều là những tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Mà những quái vật như vậy, mấy ngàn năm mới xuất hiện một con trong Ma Uyên.
Ma Vực nằm ở cực nam, thành Tích Tuyết ở cực bắc.
Theo lý mà nói, hai nơi này cách xa nhau vạn dặm, không biết vì lý do gì mà một đại lão đã trải qua ngàn vạn khổ nạn trong Ma Uyên lại tự mình chạy đến đây… chỉ để hủy diệt, tàn sát cả thành.
"Diên Diên, ta cũng không biết nữa, trong bút ký của phụ thân không có ghi lại lý do."
Có lẽ là do vô tình kết một mối thâm thù đại hận gì đó với thành Tích Tuyết?
Nam Diên nằm ngả ngớn, mắt lờ đờ, có chút buồn ngủ.
Khi trời lạnh, nàng vẫn luôn muốn ngủ.
Nhưng mà như vậy thì lại không được, nàng mà ngủ thì sẽ mất hàng chục năm, lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời.
"Tiểu Đường, kể cho ta nghe về tên đại ma đầu này."
"Được thôi ~"
Tiểu Đường liền lấy ra cuốn bút ký bảo bối mà phụ thân để lại, lật từng trang.
Sau đó ẻm đọc lớn: "Huyết Ma Nhện, một trong năm Ma Quân của Ma Vực, hậu duệ của đại yêu Nhện Yêu răng cưa thời thượng cổ. Tên ma đầu này có diện mạo tuyệt đẹp, không phân biệt được nam nữ, rất quyến rũ, tính tình thất thường, thích nhất là sưu tầm mỹ nhân, sau đó lột da mỹ nhân sống."
Nam Diên không hề bị sở thích kinh tởm của ma vật này làm cho sợ hãi, mặt nàng vẫn không đổi sắc.
Nói cho cùng, nàng cũng chẳng phải là loại tốt lành gì.
"Xem ra, vị Ma Quân này trước khi ma hóa là người thường."
Hàng vạn năm trước, khi đại yêu thượng cổ sắp tuyệt diệt, họ đã đánh chủ ý lên con người để nhờ đó có thể kéo dài huyết mạch của mình.
Con cháu của người và yêu được gọi là bán yêu, phần lớn những bán yêu này đều đã bị giết hại, nhưng cũng còn không ít bán yêu vẫn còn sống sót.
Trải qua nhiều thế hệ, huyết mạch đại yêu trong những người này càng ngày càng loãng.
Đến bây giờ, dù ai đó có huyết mạch đại yêu thượng cổ, cũng rất khó mà yêu hóa.
Có lẽ Huyết Ma Nhện này là một người có huyết mạch đại yêu bị loãng kia, chỉ là tình cờ thức tỉnh được huyết mạch, yêu hóa thành công.
Còn mối thù với thành Tích Tuyết, có lẽ là kết từ khi tên ma đầu này còn là người thường?
Nhưng năm năm nữa vẫn còn xa, Nam Diên cũng không vội.
"Tiểu Đường, đi thôi, ra ngoài xem sao." Nam Diên đứng dậy, bế Tiểu Đường vào lòng.
Tiểu Đường run rẩy, rên rỉ: "Diên Diên, ta sợ, ta vẫn nên trở về không gian của mình thì hơn. Phụ thân nói, ta không thể tùy tiện xuất hiện ở thế giới không thuộc về mình, nếu không ta sẽ bị Thiên Đạo phát hiện, giáng lôi thần xuống mà đánh chết ta."
"Đây là thế giới cao cấp, không đến mức vậy đâu, hơn nữa thế giới này vốn có linh thú, ngươi có thể ra ngoài, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nhóc nhát gan, nếu không phải vì nó có bộ lông mềm mượt, Nam Diên cũng lười nói chuyện vô nghĩa với nó.
"Thật ư?"
"Ừ."
Tiểu Đường cao hứng kêu lên một tiếng, yên tâm nằm trong lòng nàng.
Nam Diên vuốt ve bộ lông mềm mượt của quả cầu lông múp múp trong lòng mình, mắt của ẻm cũng khẽ nhắm lại vì thoải mái.
Cửa lớn mở ra, bên ngoài đã là chạng vạng.
"Thành chủ xuất quan rồi!" Một người kinh hô.
"Hoan nghênh thành chủ đại nhân xuất quan!"
"Hoan nghênh thành chủ đại nhân xuất quan ~"
Nam Diên đi một đoạn, nghe thấy những lời hoan nghênh đó, cũng nhìn thấy những mỹ nam với đủ kiểu dung mạo tuấn tú suốt một đường.
Bùi Nguyệt Oanh này là một người cực kỳ mê mẩn nhan sắc, thu thập một rổ mỹ nam về đầy phủ, đời sống cá nhân vô cùng phong phú.
Nghe nói kỷ lục của nàng ta là một đêm chén chín người.
Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, sau khi đọc qua ký ức của nàng ta, Nam Diên tỏ vẻ, nhiều nhất cũng chỉ có năm người thôi.
Chuyện hoan ái nam nữ là chuyện nhàm chán nhất, không thể nào so với sự hứng khởi của việc tu luyện được, nàng thật sự không hiểu nổi những người này, nhất là phụ thân của Bùi Nguyệt Oanh.
"Đại nhân, có cần chuẩn bị xe không ạ?" Lão quản gia hỏi.
"Ngô bá, ta muốn đi dạo ngoài thành một chút."
Lão quản gia với khuôn mặt hiền từ hỏi: "Lần bế quan này ngài có thu hoạch được gì không?"
"Có, nên ta muốn ra ngoài thành luyện tập."
Nghe vậy, lão quản gia cười càng hiền hòa hơn: "Tốt quá."
Đôi mắt tinh anh của ông ta quét qua Tiểu Đường đang giả chết trong lòng Nam Diên, dù không nhận ra giống loài linh thú này, ông ta cũng không hỏi nhiều.
Ài, sao đứa tnhỏ này cứ thích nuôi những thứ yếu ớt vậy.
Đợi đến khi Nam Diên đi xa, Tiểu Đường cuộn tròn trong lòng nàng mới lén lút báo cáo: "Diên Diên, lão đầu kia cứ nhìn chằm chằm vào lưng ngươi, có phải ông ta nghi ngờ gì rồi không?"
Mặt mày Nam Diên thanh lãnh, mang theo vài phần thờ ơ: "Nghi thì đã sao?"
Dù cả thành này có nghi ngờ nàng đi chăng nữa, nàng cũng không sợ, huống chi chỉ là một lão già.
Trong lòng Tiểu Đường oa lên một tiếng: Diên Diên quá ư là trâu bò!