Kỷ Minh Đức đang quanh quẩn ở bên ngoài viện của Kỷ Minh Dao.

Đã đầu giờ Thân, một canh giờ nữa là đến giờ dùng cơm tối, theo lý thuyết, nữ tử trong khuê phòng cũng nên ngủ trưa dậy rồi. Nhưng vị Nhị tỷ tỷ này của nàng ta luôn không đi theo lẽ thường, thái thái lại đặc biệt nuông chiều nàng...

Do dự một lát, Kỷ Minh Đức tạm thời bỏ qua thể diện của tiểu thư khuê các, tựa vào bên tường nghe ngóng một chút.

Trong sân viện quả nhiên im ắng.

Nàng ta mím môi nhìn về phía bóng cây đổ ra ngoài, có chút không cam lòng cứ như vậy mà đi một chuyến vô ích. Nhưng cửa viện khép kín, nếu nàng giả bộ như không biết gì mà đi vào, quấy rầy Nhị tỷ tỷ ngủ trưa thì càng không có kết quả tốt.

Cuối cùng nàng nhìn thoáng qua tấm biển "Hy Hòa Viện", Kỷ Minh Đức dậm chân hai cái, quay đầu về phòng. Nàng ta lại nhớ ba chữ "Hi Hòa Viện" này là Kỷ Minh Dao mài mực cầm giấy, xin thái thái tự mình đặt tên, viết xuống.

Trong nhà có bốn tỷ muội, nơi đại tỷ tỷ và lão thái thái ở còn tốt hơn nhiều so với nhiều sân viện khác. Thế nhưng người khác cũng không ghen tị được, dù sao đó cũng là đại tỷ tỷ.

Tứ muội muội tuổi còn nhỏ, phân phòng ở một mình là chuyện mới đầu xuân năm nay.

Chỉ có nàng ta và Nhị tỷ tỷ, vừa cùng tuổi, lại cùng bị ôm đến viện thái thái vào cùng một năm——

"Từ nhỏ đến lớn..." Kỷ Minh Đức lẩm bẩm: "Ta thỉnh an sớm hơn nàng, chuyện nhỏ như vậy thì chưa cần phải nói. Từ sáu tuổi đi học, có năm nào tháng nào kết quả của ta không tốt bằng nàng? Cầm kỳ thi thư, ta cũng nhiều lần thắng nàng. Nàng không chịu học cưỡi ngựa bắn cung, ta học được tốt như đại tỷ tỷ, nàng lười biếng chuyện thêu thùa may vá, bốn mùa tám tiết trong năm, ta cũng không quên hiếu kính với thái thái và lão thái thái. Mọi chuyện ta đều nghiêm túc hơn nàng nhiều. "

Nàng ta dừng bước, cúi đầu, tựa hồ như đang hỏi chính mình, lại như đang hỏi người hầu: "Vì sao hết lần này tới lần khác thái thái đều thương yêu nàng hơn?"

Vì sao thái thái muốn gả nữ nhi về nhà mẹ đẻ lại chỉ nghĩ đến một mình Kỷ Minh Dao, ngay từ ban đầu đã không hề cân nhắc đến nàng ta?

Là nàng ta không xứng làm tức phụ Ôn gia sao? Nàng ta không xứng gả cho biểu ca sao? Rõ ràng nàng cũng là thanh mai trúc mã của biểu ca...

Nhũ mẫu nha hoàn vây quanh cũng không biết đáp lại những lời này như thế nào.

Chóp mũi Kỷ Minh Đức cay cay, trong lòng càng thêm buồn bực khiến nàng ta bất tri bất giác liền nói ra những lời ngày thường chỉ dám giấu kín trong lòng ——

"Là bởi vì ngày thường nàng ta xinh đẹp hơn ta sao?"

"Tuổi tác chỉ kém ba tháng, ngoại hình kém nhiều quá sao?"

"Hay là bởi vì, bởi vì di nương nàng —— "

"Cô nương!!" Nhũ mẫu ở bên cạnh kịp thời phản ứng lại, vội vàng che miệng Tam cô nương: "Việc này không thể nói!"

Nước mắt Kỷ Minh Đức tuôn rơi. Nàng ta cảm thấy không thở nổi, giãy giụa mấy cái, thanh âm ngược lại càng lớn: "Chuyện của di nương cũng đâu phải do ta làm! Cũng không phải ta bảo bà ấy làm! Ta... Năm đó ta mới bốn tuổi..."

Nàng ta run giọng nói: "Ta, ta còn không hiểu cái gì cả ——"

"Cô nương của ta ơi!" Nhũ mẫu sợ tới mức quỳ trên mặt đất, lôi kéo vạt áo Tam cô nương cầu xin: "Cô nương mệt rồi, có lời gì muốn nói thì trở về phòng lại phân phó các nô tài, các nô tài dù liều chết cũng thay cô nương đi làm, dưới ánh mặt trời gay gắt thế này, kính xin cô nương yêu quý thân thể mình..."

"Cô nương!" Các nha hoàn ma ma còn lại đồng loạt quỳ xuống, cũng vội vàng che chắn ở bên ngoài, sợ bị người nhìn thấy cảnh tượng nơi này sẽ quay về báo cáo với thái thái và lão thái thái.

Chút dũng khí không sợ hãi bất cứ điều gì trên người Kỷ Minh Đức nhanh chóng phiêu tán. Nhìn nhũ mẫu chăm sóc nàng ta từ nhỏ đến lớn, Kỷ Minh Đức lại không đành lòng. Nàng ta tự tay đỡ nhũ mẫu dậy, bực bội trong lòng lại hóa thành một câu: "Ma ma, người sợ cái gì? Ta cũng không phải Nhị tỷ tỷ, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà chuyện bé xé ra to, báo lại với thái thái, nhất định phải đuổi người đi!"

Thường ma ma run rẩy một chút, thực sự càng không có cách nào đáp lại lời này, chỉ có thể cười làm lành với Tam cô nương mà thôi.

...

Kỷ Minh Dao đương nhiên không biết chuyện xảy ra bên ngoài Hi Hòa viện.

Mãi đến tận khắc thứ ba giờ Thân nàng mới duỗi lưng một cái, ngồi dậy từ trên giường.

Hôm nay vận động vượt chỉ tiêu, ngủ nhiều một chút có thể trợ giúp thân thể chữa trị. Nói nàng lười biếng cũng không sai, nhưng mà thái thái nguyện ý chiều chuộng nàng, toàn bộ những lời bắt bẻ của Từ lão phu nhân đối với nàng mà nói không có sức ảnh hưởng lớn.

Thái thái xuất thân từ Quốc Công phủ, là nữ nhi duy nhất của Lý Quốc hầu đời trước của Ôn gia, cũng là muội muội duy nhất của đương gia đương nhiệm Lý Quốc Bá. Thái thái lại nhi nữ song toàn, nhiều năm qua ở Kỷ gia tài đức sáng suốt, không có chỗ sai, ở kinh thành cũng là phu nhân đương gia không thể bắt bẻ, giữa mẹ chồng con dâu, Từ lão phu nhân cũng phải tôn trọng thái thái vài phần, sẽ không làm khó thứ nữ mà thái thái yêu thương. Mặc dù bà ấy có tính chút kế như hôm nay và những lời trách móc bên ngoài, nhưng cũng chưa từng tạo thành tổn hại thiết thực gì đối với nàng.

Từ lão phu nhân tính kế thì có sao, nàng bị nói hai câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

Về phần trừng phạt thể xác, ngược đãi thứ nữ mà mình không thích đó là chuyện mất “thể diện” nhất. Các gia đình giàu có to lớn đều “tốt khoe xấu che”, nhỡ đâu bị truyền ra cũng sẽ tổn hại đến thanh danh của An quốc công phủ, ảnh hưởng đến giá trị liên hôn của nàng với nhà khác.

Mặc dù gả đi Lý Quốc công phủ, gần như là “giá trị” nhỏ nhất của nàng. Nhưng mà Ôn gia dù sao cũng là thông gia, cũng nên duy trì thể diện cơ bản. Nàng càng không muốn để An quốc công làm chủ hôn sự.

Kỷ Minh Dao lười biếng nằm trên giường, tùy tiện mở ra một quyển sách Ôn Tòng Dương tặng nàng để giải trí, mở ra xem, là truyền kỳ “Tân Biên” của Hồng Phất Nữ cùng Lý Tĩnh.

Mấy người Bích Nguyệt đang thu dọn trang phục mùa hè, nhìn cô nương cười: "Chờ mấy ngày nữa làm lễ chính thức, cô nương có muốn gì thì càng dễ nói với Ôn đại gia."

"... Vậy thì cũng không phải." Kỷ Minh Dao đang cười vì sự thần kỳ của người viết sách, phản ứng chậm nửa nhịp: "Bây giờ là biểu ca, làm xong lễ rồi sẽ là —— "

Kỷ Minh Dao ngẩng đầu nhìn Bích Nguyệt.

Bích Nguyệt cười "ha ha", tiến lại gần cô nương: “ Sao cô nương sao không nói tiếp?”

“Nói cái gì?” Kỷ Minh Dao dùng sức trừng mắt với nàng: "Nói ra để cho các ngươi chê cười ta à?"

"Cô nương minh giám!" Xuân Giản đã cười từ sớm: "Bích Nguyệt sao dám chê cười cô nương!"

"Nàng không dám, các ngươi lại dám đấy!" Kỷ Minh Dao rút ra một cái khăn tay, làm bộ muốn ném các nàng rồi cũng không nhịn được mà nở nụ cười: "Một đám nha đầu hư hỏng!"

Trong phòng vang lên tiếng rì rầm không ngớt, các bà tử đang nghỉ ngơi dưới mái hiên nhìn nhau, ai nấy đều vui vẻ.

Một bà tử từ ngoài viện lén đi vào, chia sẻ tin tức với họ: "Tiểu Thôi đại nhân cáo từ rời đi, lão gia đích thân đưa, đại cô nương đến cuối cùng cũng không đi ra gặp."

Liếc để ý thấy trong phòng sẽ không nghe thấy, các bà tử lập tức nhỏ giọng nghị luận:

"Đại cô nương cảm thấy không khỏe như vậy, sao lại không mời đại phu?"

"Có phải sợ va chạm với tiểu Thôi đại nhân, không tiện sao?"

"Đã đính hôn rồi, cũng không phải khách lạ, sợ xung đột gì chứ?" Một người lập tức nói: "Hơn nữa, thái thái và lão thái thái thương đại cô nương như vậy, sao có thể vì người khác mà không mời đại phu cho đại cô nương chứ."

Có người phụ họa: "Quý phủ chúng ta lớn như vậy, có cửa nào mà đại phu không thể vào? Tiểu Thôi đại nhân cũng đâu có biết."

"Cũng có lý..."

...

Thôi Giác về nhà, huynh trưởng đang chờ hắn ở trong thư phòng.

Huynh đệ ruột quen không câu nệ lễ tiết. Thôi Giác chỉ gật gật đầu với huynh trưởng liền rửa tay trước, vào gian trong cởi ngoại bào, thay một bộ áo bào vải bông mỏng màu xanh nhạt thường mặc trong nhà. Sửa sang lại vạt áo xong hắn mới chắp tay đi qua, chính thức nói một tiếng: "Đại ca đợi lâu rồi."

"Không quá lâu." Tuy là huynh trưởng nhưng Thôi Du ở trước mặt Thôi Giác lại luôn không quá mức uy nghiêm, mặt mày hắn nhìn cũng dễ gần hơn so với Thôi Giác, cười hỏi: "Tới lúc này mới trở về... Xem ra hôm nay không tệ nhỉ?"

"Đúng vậy." Đón lấy ánh mắt tò mò của huynh trưởng, giọng nói của Thôi Giác bình thản: "Kỷ đại cô nương thân thể không khỏe, ta cùng An Quốc công đàm luận văn chương hết một ngày."

"Cái này, cái này—— " Thôi Du thực sự không nghĩ tới lại là như vậy.

Một bụng ý nghĩ muốn trêu chọc ấu đệ của hắn nghẹn ở yết hầu, chỉ có thể hỏi: "Vậy, An Quốc công phủ có nói Kỷ đại cô nương mắc bệnh gì không?"

Thôi Giác uống hết nửa chén trà, vừa viết cảm ngộ hôm nay nói chuyện với An Quốc công, vừa không quá để ý nói: "An Quốc công không đề cập tới, tất nhiên là không tiện nói với ta."

Thôi Du nghĩ nghĩ, tuy là lý này nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu được, hắn liền hỏi đệ đệ: "Dù sao cũng là tức phụ tương lai của đệ, đệ cũng không quan tâm thêm chút sao."

"Còn chưa thành hôn, không quen biết nhau, tìm hiểu quá nhiều chỉ sợ sẽ mạo phạm." Thôi Giác bắt đầu viết trang giấy thứ hai.

"Đệ đấy..." Thôi Du xua xua tay, bất đắc dĩ cười nói: "Thôi, tính tình này của đệ, có nói đệ cũng không hiểu."

Hắn đứng lên: "Bữa tối ta sẽ dùng cùng tẩu tử của đệ, đệ tự mình dùng bữa đi."

"Đại ca, mời." Thôi Giác buông bút, muốn tiễn huynh trưởng.

"Đệ bận chuyện của mình đi!" Thôi Du ấn hắn ngồi xuống, tự mình chắp tay ra cửa, bước chân nhẹ nhàng.

Không có việc khác làm phân tâm, Thôi Giác nhanh chóng viết vài trang giấy, tự mình cân nhắc viết chú thích.

Sắc trời dần tối xuống, bóng trúc vàng nhạt chiếu lên nền gạch nhà chính. Gã sai vặt tay chân nhẹ nhàng thắp nến lên, ánh lửa vừa lóe, trong phòng bỗng nhiên sáng rực.

Thôi Giác ngẩng đầu lên từ án thư. Hắn nhớ tới vẻ mặt công tử Ôn gia Ôn Tòng Dương nhìn về phía Kỷ nhị cô nương - nóng rực không chút che giấu, tựa như ánh nến này.

Hắn hiểu, đại ca hy vọng hắn có thể nhiệt tình hơn một chút đối với mối hôn sự này và với Kỷ đại cô nương.

Nhưng có bao nhiêu ngọn lửa có thể không tàn suốt hơn mười năm đây?

Cũng không phải hắn nghi ngờ tình cảm giữa công tử Ôn gia và Kỷ nhị cô nương, chỉ là, hắn hy vọng giữa mình và thê tử có thể như nước sông chảy mãi không hết.

Giống như đại ca và đại tẩu.

Lại như... Phụ thân và mẫu thân.

...

Khi trời đã tối, Ôn Tòng Dương cuối cùng cũng chạy về phủ Lý quốc công.

Mặc dù cô mẫu có ý giữ hắn ở lại một đêm rồi hãy đi nhưng hôm nay là ngày hắn cùng Dao muội muội...xem mắt, không giống như xưa chỉ là gặp mặt giữa biểu huynh muội! Hắn phải thật nghiêm túc, ngoan ngoãn về nhà bàn giao cùng trưởng bối mới phải!

Xuống ngựa, hắn chạy nhanh như chớp vào trong phòng tổ mẫu. Lão phu nhân Trương thị cùng phu nhân Hà thị của Lý Quốc công phủ đã chờ hắn trở về từ sớm. Nghe thấy tiếng giày của hắn, mẹ chồng nàng dâu một người vội vàng gọi nha hoàn rót trà, một người vội vàng đứng lên chạy ra gian ngoài, ôm nhi tử nhìn kỹ từ trên xuống dưới, đau lòng hỏi: "Sao lại uống say rồi?"

"Con vô thức uống nhiều thêm mấy chén, làm phiền lão thái thái và thái thái chờ con." Ôn Tòng Dương nhẹ nhàng bỏ qua đề tài này, đỡ mẫu thân đi vào trong, cười hỏi: "Buổi tối thái thái ăn gì rồi?"

"Có thể ăn cái gì đây? Nhưng mà đồ nhà ta thường ăn, nào có mùi rượu và thức ăn như nhà cô cô của con? Có phải không?"

Chua xót nói một câu, cuối cùng Hà phu nhân cũng buông tha nhi tử, hỏi: "Hôm nay thế nào?"

Ôn Tòng Dương tự cảm thấy mình vẫn chưa quá ngốc, cũng mơ hồ biết mình không nên tỏ ra quá thích Dao muội muội trước mặt mẫu thân. Nhưng hắn nghĩ đến hôm nay ở chung với Dao muội muội, hắn thật sự rất vui sướng, càng nói càng vui vẻ, hơn nữa mẫu thân và tổ mẫu lại truy vấn cẩn thận, hắn không tự giác được mà nói hết tất cả ra.

Cháu trai ruột cùng cháu gái ngoại sẽ có chuyện tốt, Trương lão phu nhân nghe được thì vô cùng hài lòng.

Hà phu nhân trên mặt cũng cười nhưng trong lòng lại không thoải mái.

Chờ con trai trở về phòng, bà và mẹ chồng thương nghị một hồi việc đến Kỷ gia cầu thân như thế nào, sau đó cáo lui ra ngoài, trên đường liền nhịn không được cảm thán cùng tâm phúc: "Những năm này nhìn xuống, nha đầu Minh Dao cũng coi như là người tốt, hiểu chuyện, chỉ là quá xinh đẹp, mê hoặc đại thiếu gia nhà ngươi đến không tìm được lối về, chờ tới khi thật sự thành thân còn không biết thế nào đây! Chỉ sợ đại thiếu gia nhà ngươi ngay cả thân nương...thân phụ cũng quên mất."

===

[Truyện sắp lên sóng]

Tên truyện: SAU KHI GẢ CHO VAI ÁC NGHÈO TÚNG 

Tác giả: Nhĩ Lễ

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Chữa khỏi

- Giới thiệu -

Quyền thần Tạ Hàm Chi, tàn nhẫn độc ác, gi·ết người như ma.

Hắn lấy thanh quân làm cớ, huyết tẩy triều đình, mạng người trong tay không dưới hàng vạn.

Dân oán thán, hoàng đế bất đắc dĩ hạ chỉ đày Tạ Hàm Chi đến Lĩnh Nam.

Kẻ thù ngày xưa nghe tin chạy đến, tranh nhau muốn mua mạng của Tạ Hàm Chi.

Tạ Hàm Chi đã sớm biết, khi triều dã được quét sạch cũng chính là ngày ch·ết hắn. ( truyện trên app tyt )

Ngày xe áp giải phạm nhân rời khỏi kinh thành, ngục tốt đánh bóng đao, định chém đầu hắn đổi tiền thưởng.

Hắn v·ết th·ương đầy người, ngồi giữa gió tuyết, nhắm mắt lại, thản nhiên chờ ch·ết.

Có người lảo đảo chạy đến, che trước mặt hắn.

Khi Tống Căng cửa nát nhà tan, là Tạ Hàm Chi tiếng ác đồn xa kia đã cứu nàng một mạng.

Khi Tạ Hàm Chi suy tàn, ai nấy đều tranh nhau giẫm đạp. Tống Căng tự thỉnh gả thấp, mang theo gương lược cùng tôi tớ hộ tống hắn đến Lĩnh Nam, bảo vệ mạng của Tạ Hàm Chi.

Như vậy, cũng đã trưởng thành.

Sau này Tạ Hàm Chi lại lần nữa bước lên đỉnh quyền lực, người người kính ngưỡng nịnh bợ, nói hô mưa gọi gió cũng không đủ khen.

Tống Căng là nữ nhi tội thần, tự thỉnh hòa li.

Đáng tiếc nàng không thành công, ngày xưa thanh niên ẩn nhẫn lại đáng thương, trang trọng nội liễm khi xưa không quan tâm điều gì, nhốt nàng lại.

Bên tai là âm thanh uy h·iếp hèn mọn.

“Nếu nàng dám đi, từ Lĩnh Nam đến Biện Kinh, ta sẽ dùng máu tươi lót đường cho nàng.”

——

Cả đời Tạ Hàm Chi đều bị người ruồng bỏ, hiểu lầm. Một câu vì nhân dân lập mệnh, vì thái bình muôn đời, hắn liền dẫm lên bóng đêm cùng máu tươi, đi thẳng đến tử lộ không lùi.

Cho đến một ngày có một người, dẫu ch·ết cũng muốn kéo hắn về lại nhân gian.

Mỹ nhân ốm yếu vs Quyền thần mỹ - cường - thảm.

he/sc/1v1/ ngọt văn / song hướng cứu rỗi 

Tác giả nhắc nhở:

1, Giới thiệu truyện đã đánh dấu HE thì nhất định sẽ HE, đừng lo lắng!

2, Chuyện nam chính buộc tội cha nữ chính có ẩn tình.

3, Năng lực xây dựng cốt truyện của tác giả vô cùng bình thường, là một truyện thuần tình cảm. 

4, Nếu cảm thấy không hợp khẩu vị thì nhanh chóng rời đi. 

Tag: Duyên trời tác hợp, Ngọt văn, Chữa khỏi, Mỹ cường thảm, Cứu rỗi

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Căng ┃ vai phụ: ┃ 

Một câu tóm tắt: Hy vọng sống duy nhất của kẻ bất cần.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play