Cách nhìn của Hà phu nhân đối với con dâu tương lai không thể gạt được người hầu thân tín bên cạnh, hiển nhiên, bà cũng không nghĩ tới chuyện giấu diếm.

Người hầu thân tín kia là coi như là nha hoàn thiếp thân của bà, từ nhỏ đã hầu hạ bà đến bây giờ, lập tức thuận theo nói tiếp: "Tính tình đại thiếu gia vốn như thế, trẻ tuổi nóng tính, để mắt đến ai thì coi trọng hoàn toàn, nhưng đã đặt Kỷ nhị cô nương ở trong lòng như vậy mà vẫn còn nhất định phải vội vàng trở về gặp thái thái cùng lão thái thái, có thể thấy được đại thiếu gia hiếu thuận, cho dù có như thế nào cũng không thay đổi được. Thái thái, người cứ an tâm đi!"

Việc hôn sự của nhi tử không phải chỉ mới nhắc tới một hai tháng, tính sơ sơ cũng phải hơn một năm. Nếu xét từ khi hai nhà Ôn, Kỷ bắt đầu tính toán kết thân cho con cái, không ngờ cũng đã được bốn năm năm.

Mấy năm nay, Hà phu nhân tự mình lặng lẽ quan sát mấy cô nương Kỷ gia, đại cô nương đương nhiên là tốt nhất không thể bắt bẻ gì, đáng tiếc nhi tử nhà mình như thế nào trong lòng bà ta cũng rõ, hiểu rõ chẳng những cô em chồng này không có khả năng gả nữ nhi ruột về, An Quốc Công cùng lão phu nhân trong phủ bọn họ cũng sẽ không đáp ứng.

Còn lại ba nữ hài tử được di nương nuôi dưỡng, chỉ có Nhị cô nương cùng Tam cô nương là có tuổi tác thích hợp.

Tam cô nương so với Nhị cô nương càng được yêu mến hơn, cũng coi như biết thi thư hiểu lễ nghĩa, mọi thứ đều xuất sắc, đáng tiếc thân di nương của nàng ta chẳng những là thứ hồ mị, còn tự tay xúi giục giết người!

Đừng nói cô em chồng này không thân cận nổi với Tam cô nương, trong lòng bà ta cũng có vướng mắc... Thật sự không dám để cho nữ nhi của loại nữ nhân này vào cửa.

Trong mấy biểu tỷ muội này, nhi tử lại thiên vị Nhị cô nương, trong mắt người lớn đều thấy được. Tuy nói "Lấy thê tử phải lấy người hiền", dù sao cũng là chuyện cả đời. Ở nhà bọn họ, tâm ý của hài tử là quan trọng hơn cả.

Phù hợp hơn hết thảy, cũng chỉ có Nhị cô nương.

Bị nha hoàn tâm phúc khuyên nhủ, Hà phu nhân nghĩ thoáng ra chút, cũng cười: "Tốt xấu gì nha đầu Minh Dao cũng là người tính tình thẳng thắn, có cái gì nói cái đấy, không có ý xấu, cái này tốt hơn không biết bao nhiêu người. Tất cả các cô nương đều được nuông chiều từ bé, khờ khạo một chút cũng không phải đại tội gì. Hơn nữa... vì nó, một năm qua đại thiếu gia ngươi tiến bộ không ít, lão gia nhìn nó cũng thuận mắt hơn."

Tâm phúc kia lại vội cười nói: "Đại thiếu gia cùng Nhị cô nương đều còn trẻ, đều cần nhờ thái thái và lão gia chậm rãi dạy bảo."

Hà phu nhân còn nói: "Bộ dạng xinh đẹp chung quy lại cũng tốt hơn mạnh mẽ mà xấu xí, chẳng những đại thiếu gia thích, ta nhìn cũng thấy vui mắt."

Tâm phúc này liền cười nói: "Phu nhân vui vẻ cũng là phúc khí của các nô tài!"

Hà phu nhân mới nói: "Lão thái thái cũng thích con bé. Lão gia và lão thái thái vui vẻ, đó mới là phúc khí của toàn phủ chúng ta..."

Trong lúc nói chuyện thì họ đã đi tới chính viện.

Lý quốc bá mặc dù không có thiếp thất, bởi vì đã thành hôn cùng Hà phu nhân gần ba mươi năm, hai phu thê đều đã hơn bốn mươi, gần năm mươi, tất nhiên cũng không còn quấn quýt như lúc tân hôn trẻ tuổi, Lý quốc bá thường nghỉ ngơi ở thư phòng của mình.

Hôm nay là ngày nhi tử tới Kỷ gia xem mặt, Lý quốc bá liền tới phòng phu nhân chờ.

Mười mấy năm qua, hai phu thê cãi nhau không ngừng vì vấn đề dạy dỗ nhi tử, may mắn còn có một tiểu nữ nhi ở giữa hòa giải, lúc hai người không ầm ĩ, còn có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống thương lượng chính sự.

Không đến hai khắc đồng hồ, Hà phu nhân đã thuật lại hoàn toàn ý kiến của Trương lão phu nhân. Lý quốc bá cũng không suy nghĩ đến chuyện thay đổi gì, chuyện này coi như xong.

Hà phu nhân chờ xem Lý quốc bá ngủ lại hay là đi. Lý quốc bá cũng chờ xem phu nhân giữ ông lại hay là đuổi ông đi.

Phu thê hai người mỗi người bưng một ly trà, uống từng ngụm nhỏ thưởng thức một lúc lâu, Lý quốc bá nói trước: "Trời đã tối rồi, nghỉ ngơi thôi."

"Đúng là nên ngủ rồi." Hà phu nhân vội vàng đứng lên dặn dò nha đầu trải giường chiếu, tự mình trở lại phòng ngủ cởi trang sức.

Trên bàn trang điểm hơn mười ngọn nến chiếu sáng xung quanh giống như ban ngày. Hà phu nhân rửa mặt, nhìn thật kỹ mình trong gương đồng, nhất thời cảm thấy nếp nhăn trước mắt lại nhiều thêm một cái, nhất thời lại cảm thấy những sợi tóc trắng càng dễ thấy hơn so với hôm qua, chung quy cũng không hài lòng.

Lý quốc bá rửa mặt xong, thấy phu nhân thật lâu không tới liền đi qua, nhẹ đặt tay lên vai phu nhân, nói: "Đã đến tuổi này rồi —— "

Hà phu nhân không khỏi quay đầu lại trừng mắt. Lý quốc bá đành phải ngượng ngùng ngậm miệng lại. Nhìn trái nhìn phải vẫn là như vậy, Hà phu nhân cũng đứng dậy, cùng trượng phu trở về giường nghỉ ngơi.

Lâu ngày không nghỉ ngơi cùng một giường. Nhiều năm làm phu thê, Lý quốc bá nhất thời hứng thú, thử thăm dò đụng vào chăn mền phu nhân.

Hà phu nhân ho nhẹ một tiếng, quay người hướng về phía trượng phu.

...

Lý quốc bá rất nhanh đã ngủ say, Hà phu nhân lại không buồn ngủ.

Trên người bà mệt mỏi nhưng trong lòng thoải mái hơn không ít, bản thân lại nghĩ thông suốt một chút:

Nam nhân Ôn gia không có thói quen nuôi dưỡng cơ thiếp, bà và lão gia cả đời gập ghềnh khó khăn, không thể nói là ân ái, thành hôn mười năm không có con, lão gia cũng không tìm người khác. Lão gia lại vốn nhìn Tòng Dương không thuận mắt, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, càng sẽ không để cho hắn nạp thiếp. 

Tòng Dương không được tìm người khác để giải sầu thư giãn, thê tử của hắn, hiển nhiên càng phải là người hắn thích mới được.

Hà phu nhân trở mình, không khỏi nghĩ đến đích mẫu của con dâu tương lai, cô thái thái Ôn gia, em chồng của bà, Ôn Tuệ.

Năm bà gả đến Ôn gia, cô thái thái mới sáu tuổi, là bà nhìn thấy cô thái thái trưởng thành từng ngày. Nhà mẹ đẻ của bà không bằng Ôn gia, gả đến cũng không được tốt bằng cô thái thái, nhưng ngẫm lại cả đời này, mặc dù bà chưa từng hưởng qua đại phú đại quý, nhưng cũng chưa từng chịu thiệt thòi lớn gì.

Cô thái thái lại thật đáng tiếc.

Thiên kim đại tiểu thư của phủ Quốc công, hòn ngọc quý trên tay Hầu gia, gả đến Kỷ gia cũng không tính là gả cao hơn bao nhiêu, vậy mà trượng phu đã háo sắc lại vô tâm, mẹ chồng càng khó đối phó, mấy năm nay quả thật không dễ dàng...

Tuy là quốc công phu nhân nhưng cuộc sống lại không thoải mái bằng bà.

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc Hà phu nhân tỉnh lại, Lý quốc bá đã đi thượng triều.

Ngoài miệng bà liền nói: "Lại không nghiêm chỉnh chút nào, cùng lắm cũng chỉ là một cái hư danh, còn không bằng sớm ngày cáo lão trở về dạy con, đỡ lại nói là ta dạy không tốt."

Bọn hạ nhân đều biết là thái thái giận dỗi quen rồi, đều không tiếp lời, chỉ cúi đầu hầu hạ.

Mặt bà hồng nhuận phơn phớt, hiển nhiên là tâm trạng vô cùng tốt.

Thừa dịp khoảng thời gian rảnh trước khi Hà phu nhân đi thỉnh an lão thái thái, nha hoàn tâm phúc Lý Kiều Gia cười xòa hỏi lại: "Phu nhân, Như Huệ đã đến tuổi này. Thừa dịp đại thiếu gia có việc vui, nô tỳ muốn cầu một ân điển cho Như Huệ..."

Như Huệ là đại nữ nhi của bà ta, mười ba tuổi được thái thái đề bạt, phái đi làm nha hoàn bên người của đại thiếu gia, đến năm nay vừa vặn là mười năm.

Quy củ trong phủ, nha hoàn đến hai mươi ba phải gả đi, bà ta cầu "ân điển" này, đương nhiên là để hài tử không phải gả cho một gã sai vặt.

Nhưng bà ta vẫn để ý, không nói rõ là mong hài tử được tự gả, tự chọn con rể. Hay là, thái thái thấy Như Huệ chăm chỉ hầu hạ nhiều năm, hầu hạ đại thiếu gia từ đầu đến chân thỏa đáng, đại thiếu gia gọi một tiếng "Như tỷ tỷ" suốt mười năm, một khắc không rời... Liền buông tay cho nha đầu này một danh phận, để sau này còn có thể hầu hạ đại thiếu gia thật lâu sao?

Mặc dù lão gia và lão thái gia không có thiếp thất, nhưng trong tộc Ôn thị, các lão gia và thiếu gia có thiếp cũng không ít. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bà ta lại biết tâm ý của thái thái...

Lý Kiều Gia nhìn chằm chằm thần sắc thái thái nhà mình.

Đừng nói tình cảm chủ tớ ba bốn mươi năm, chỉ nhìn Lý Như Huệ mười năm qua có công hầu hạ, Hà phu nhân cũng sẽ không keo kiệt chút ân thưởng này.

Nhưng đêm qua rõ ràng bà đã nghĩ thông suốt, nguyện ý nhìn nhi tử cùng con dâu ân ái hòa thuận, trước khi nói ra lời này, không biết vì sao bà lại khó chịu, cũng không nói rõ ràng, chỉ cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi được Như Huệ. Chỉ là Tòng Dương đang hứa hôn, trong nhà bận rộn, bên cạnh nó cũng không thiếu người. Chờ hôn sự xong xuôi, ta để nó tự mình cho ân điển này, cũng xem như để chủ tớ bọn chúng tự quyết."

Lý Kiều Gia vội vàng tạ ơn!

Sáng sớm thỉnh an thái thái bà ta không cần đi theo, bà ta liền vội vàng đến viện đại thiếu gia tìm nữ nhi, nói với nàng ta tin tức tốt này: "Cũng chỉ xem con có thể làm đại thiếu gia rung động thế nào!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Như Huệ đỏ ửng trong thoáng chốc.

Nhìn nữ nhi như vậy, Lý Kiều Gia lại không hề vui vẻ giống như ở trước mặt thái thái. Trong lòng bà ta nặng trĩu, thở dài hỏi: "Sáng nay tâm tình đại thiếu gia thế nào?"

"Đương nhiên là vô cùng tốt —— "

"Ngươi biết tâm trạng hắn tốt là vì ai không?" Lý Kiều Gia không đợi nữ nhi nói xong đã truy vấn.

Sắc mặt Lý Như Huệ từ đỏ chuyển sang trắng, cúi đầu: "...Biết.

"Ngày nào con cũng nhìn thấy, còn có tâm tư như vậy!" Lý Kiều Gia lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Trong lòng đại thiếu gia chỉ có đại nãi nãi tương lai, con cứ cố chấp níu giữ, có thể có ích lợi gì? Với thủ đoạn của đại nãi nãi tương lai, chỉ sợ ngay cả một chỗ đứng con cũng không có! Đừng nói tuổi tác của con đã lớn, còn lớn hơn đại thiếu gia sáu bảy tuổi đấy! Còn không bằng sớm gả ra ngoài, phụ mẫu chọn người tốt cho con, con làm chính thê đàng hoàng, có phụ mẫu ở trong phủ này, không ai dám bắt nạt con —— "

"Nương!" Lý Như Huệ quay lưng lau nước mắt, không chịu để nương nghe ra tiếng khóc: "Từ nhỏ con đã nghe lời, giờ chỉ tự mình làm chủ lần này, phụ mẫu cứ tùy con!"

Lý Kiều Gia vỗ đùi, không nói.

-

An Quốc công phủ.

Một ngày mới, Từ lão phu nhân vẫn không cần các con cháu thỉnh an. Nhưng trước khi Ôn phu nhân đi tới An Khánh Đường đã cố ý gọi Kỷ Minh Dao đến nói nàng ở lại sau bữa điểm tâm, Kỷ Minh Dao đương nhiên nghe theo.

Dùng điểm tâm xong, tiễn đệ đệ muội muội, nàng liền quen cửa quen nẻo ngồi vào trên tháp của gian phòng phía đông chính phòng, bắt đầu luyện chữ. 

Đời này, đích mẫu đã từng dạy nàng luyện chữ.

Kiếp trước... trước khi nàng lên tiểu học, bà ngoại đã nói với nàng: "Chữ là khuôn mặt thứ hai của con người". Bà ngoại viết rất đẹp. Nàng đuổi theo bước chân của bà ngoại, mỗi ngày đều dành ra một khoảng thời gian cố định để luyện chữ, cũng cầm về rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ.

Sau đó, cho dù bà ngoại không còn ở nhân thế, nàng sống một mình cũng không buông lỏng khỏi thói quen mà bà ngoại đã dưỡng cho nàng.

Cho đến khi lên đại học, mãi đến mấy ngày sau khi kì thi cuối kỳ kết thúc.

—— Tại sao lại trầm mê vào trong trò chơi, ném tất cả mọi thứ ra sau đầu?

—— Tại sao lại mất đi tự chủ mà vẫn lấy làm kiêu ngạo?

Sau khi sống lại, đương nhiên Kỷ Minh Dao cũng từng hối hận. Nhưng nàng không thể cứ mãi nhớ về quá khứ. Mặc dù thân ở một thế giới mà nàng có cố gắng như thế nào cũng phải tuân theo mệnh lệnh phụ mẫu, lập gia đình ở độ tuổi mười mấy, nàng cũng thay đổi phương thức sinh hoạt, luyện chữ cũng đã thành thói quen không thể bỏ qua.

Nàng cũng rất thích nhớ đến bà ngoại trong thời gian luyện chữ. 

Luyện xong năm trang chữ lớn, Kỷ Minh Dao buông bút, xoay xoay cổ tay.

Đại nha đầu Ngân Nguyệt đang ở chính phòng dâng trà lên, nàng vội nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hỏi: "Đã giờ nào rồi?"

Ở chỗ này năm thứ mười lăm, nàng vẫn không thể chỉ dựa vào ánh nắng đã hoàn toàn biết được thời gian chuẩn xác.

“Giờ Thần khắc thứ ba.” Ngân Nguyệt vội vàng đi ra ngoài nhìn thoáng qua đồng hồ mặt trời, trở về nói.

Tám giờ bốn mươi lăm, gần chín giờ.

Kỷ Minh Dao theo thói quen tính toán trong lòng một chút.

Kỷ Minh Đạt bị bệnh, nàng cũng không thắc mắc lý do vì sao tới giờ này mà thái thái vẫn chưa về, càng sẽ không cho người đến An Khánh Đường hỏi thăm thúc giục.

Uống chén trà rồi nghỉ ngơi một hồi, nàng không tiếp tục luyện chữ mà đi dạo vài vòng trong phòng, tùy tiện cầm một quyển sách lên xem.

...

An Khánh Đường.

Ngón tay Ôn phu nhân lạnh buốt, cho dù đang chén cầm trà nóng cũng không mượn được một tia ấm áp.

"... Cả bốn miếu đều tính ra, Minh Đạt và Tòng Dương mới là duyên trời tác hợp, trời sinh một đôi phu thê hòa hợp, mạng của Ôn gia vượng Minh Đạt, không giống Thôi Giác, gây trở ngại cho nó."

Trên giường nhỏ phủ đệm lông chồn đen, ngón tay Từ lão phu nhân điểm lên ngọc như ý trơn bóng nõn nà, không nhanh không chậm nói hết lời: "Dù sao con bé cũng không gả cho Thôi Giác, tính ra lại là kết quả này, Minh Dao còn nhỏ, qua một hai năm nữa thành hôn cũng không muộn, Ôn gia cũng chưa tới định —— "

"Con là thân nương của Minh Đạt." Nhìn chằm chằm Ôn phu nhân, bà ta chậm rãi cười hỏi: "Con nói, việc này nên làm sao bây giờ?"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play