Sau Khi Đổi Hôn Sự Với Đích Tỷ

Chương 4: Nàng khác với mọi người


3 tuần

trướctiếp

Gần như là vô thức, Kỷ Minh Đạt không nói ra những lời trong lòng cho mẫu thân nghe.

Nàng ta cúi gằm xuống giấu mặt đi, nhịn xuống sự sợ hãi và chán ghét phát ra từ đáy lòng, cẩn thận nhớ lại những gì đã thấy trong giấc mơ mấy ngày nay, Ôn Tòng Dương đối với Kỷ Minh Dao —— đối với thê tử của hắn, ngoan ngoãn phục tùng, lại nghĩ đến Kỷ Minh Dao được nở mày nở mặt phong nhất phẩm cáo mệnh, trong lòng liền càng khẳng định Ôn Tòng Dương làm trượng phu, ít nhất tốt hơn Thôi Giác rất nhiều!

Nữ tử sống một đời, bản thân không thể gây dựng công lao sự nghiệp, tất cả tôn vinh thể diện tất nhiên đều dựa vào phụ, huynh, phu, tử. Nàng đã là trưởng nữ của An quốc công phủ, thân là trưởng tỷ, suốt mười bảy năm qua: tài học, đức hạnh, thanh danh... Gần như tất cả đều hơn các muội muội rất nhiều. Nếu như sau khi thành hôn lại không bằng các nàng, vậy chẳng những làm cho người ta chê cười, chính nàng ta cũng phải xấu hổ khi gặp người!

Hiện tại xem ra, Thôi Giác tất nhiên là anh tài hiếm có trong thiên hạ, tiền đồ vô hạn. Từ trong mộng nàng ta có thể thấy, năm ấy vừa qua hai mươi lăm mà hắn đã làm quan tứ phẩm, cũng không cô phụ danh tiếng thám hoa của hắn thời niên thiếu. Nhưng so sánh với Phiêu Kỵ Đại tướng quân nhất phẩm Ôn Tòng Dương, tứ phẩm có tính là cái gì!

Huống chi hắn còn không hề có tình ý với nàng ta, quyết tâm muốn hòa ly!

Chỉ là, chuyện nàng ta muốn gả cho Ôn Tòng Dương không thể nói trước với mẫu thân. Không giống tổ mẫu chỉ yêu một mình nàng ta trong đám tỷ muội. Mẫu thân thương nàng ta, cũng thương Minh Dao, cũng coi trọng Ôn gia. Nàng ta phải cầu tổ mẫu làm chủ mới được.

...

Trong hoa viên An Quốc công phủ, dưới bóng cây hải đường, trong bụi hoa hồng, Kỷ Minh Dao đang hết sức chuyên chú ném thẻ vào bình rượu.

Chuyện dưỡng sinh tích mệnh phải kết hợp giữa động và tĩnh, làm biếng bất động cũng không thể sống trường thọ.

Ném thẻ vào bình rượu không tốn bao nhiêu khoảng trống, ở trong nội viện của bản thân cũng có thể chơi được, nàng cũng không cần phải chạy nhảy vận động mạnh toàn cơ thể, cũng không có bất cứ nguy cơ bị thương nào, lại có thể thay phiên rèn luyện hai bên cơ thể, vả lại đây cũng là lễ nghi cổ đại, nói đến có chút lịch sự tao nhã, ở yến tiệc giao tiếp cũng có thể tính là sở trường của nàng. Cho nên, ở trong tất cả những tài nghệ mà khuê nữ có thể tiếp xúc, nàng tinh thông thứ này nhất.

Tay trái nàng ném cũng tốt như tay phải.

Nàng lại ném liên tiếp mười mũi tên trúng đích, Kỷ Minh Dao hài lòng đứng thẳng dậy, phủi phủi đi chút bụi căn bản còn không tồn tại trên tay, nàng mới cầm lấy khăn bông từ trong tay Bích Nguyệt, Ôn Tòng Dương liền chạy lại từ một bên.

Hắn không dám tới quá gần nàng, chỉ là ánh mắt không tự chủ được mà chăm chú nhìn lên hai gò má trắng hồng và đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng. Hắn nhìn nàng thở mạnh, trong không khí tràn ngập mùi hoa, tiếng nhịp tim của bản thân trong tai hắn cũng càng ngày càng vang...

Ôn Từ Dương cố gắng dời ánh mắt về phía bình sứ, tán thưởng: "Ta chưa từng thấy qua người nào ném thẻ vào bình tốt hơn muội muội, ta cũng không bằng được muội muội."

"Quen tay hay việc mà." Kỷ Minh Dao không khiêm tốn cũng không tự mãn, lại vừa uyển chuyển khen Ôn Tòng Dương: "Hơn nữa ta chỉ có một sở trường này, không giống biểu ca, học cái gì là được cái đó."

Nàng cũng thật sự cho rằng như vậy. Ít nhất việc không sợ đau đớn vất vả, kiên trì khổ luyện mã thượng thập hoàn, hiện tại nàng không làm được. Cho dù có sư phụ và hoàn cảnh học tập tốt,  thế nhưng nếu muốn học thành, học tốt kỵ xạcũng khó tránh khỏi ngã ngựa. Ngã ngựa có thể nhẹ cũng có thể nặng, vận khí không tốt có lẽ còn có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng.

Kỷ Minh Đạt học cưỡi ngựa bắn cung đã ngã mấy lần, tuy không thương gân động cốt nhưng một lần nghiêm trọng nhất bị trầy da và sái tay cũng phải tịnh dưỡng hơn nửa tháng mới lành.

Tuy rằng đời trước nàng rất mong có cơ hội được học cưỡi ngựa, muốn cảm nhận cảm giác được tự do cưỡi tuấn mã, nhưng đời này, Minh Dao rất quý trọng cái mạng nhỏ thứ hai không dễ có của mình, nàng sẽ không lấy bản thân ra mạo hiểm.

Ôn Từ Dương không nhịn được mà dời ánh mắt về phía Dao muội muội từ sớm. Giọng nói của nàng êm dịu, đôi mắt chuyên chú mà chân thành nhìn thẳng vào hắn, giống như ngày xưa, giống như tất cả những lời nàng nói, đều là lời nói chân thành phát ra từ đáy lòng.

Ôn Tòng Dương nắm chặt tay. Ngoại trừ Dao muội muội, chưa từng có ai nghiêm túc, chân thành khen ngợi hắn như vậy, ngay cả mẫu thân cũng không.

Mẫu thân và tổ phụ tổ mẫu tất nhiên là thương hắn, từ nhỏ đến lớn, bất luận hắn làm cái gì đều nói tốt, cho dù hắn đã mười bảy tuổi, sáng sớm nhìn thấy tường vi trong viện nở rộ, hái mấy bình đưa đi hiếu kính, mẫu thân và tổ mẫu cũng khuếch đại chút hiếu tâm ấy của hắn đến cùng trời cuối đất.

Nhưng hắn biết, đây chỉ là sự cưng chiều của các trưởng bối đối với hắn, cũng không phải là họ thật sự cảm thấy điều hắn làm tốt được bao nhiêu.

Phụ thân chỉ biết răn dạy, giảng đạo lý hắn, không cho phép hắn quên mất mình thua kém con cháu nhà khác bao nhiêu.

Về phần huynh đệ bằng hữu, chẳng mấy ai thật sự chân thành. Lời nịnh nọt của hạ nhân trong nhà cùng những người bên ngoài kia, hắn càng không nghe.

Còn có... Như Huệ tỷ tỷ, cũng giống như mẫu thân và tổ mẫu, đều có thói quen việc gì cũng tán thưởng hắn.

Dao muội muội thì khác. Nàng nói "tốt", chính là thật lòng cảm thấy tốt.

Hắn lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên áo choàng, Ôn Tòng Dương vẫn không dám nói ra câu "Muội muội ở trong lòng ta luôn là tốt nhất". Hắn chỉ dám tiến gần thêm một bước, cười hỏi: "Vậy, ta bẻ cho muội cành hoa lê đẹp nhất ở kia, để muội muội cắm vào bình, có được không?"

Kỷ Minh Dao nhìn theo tay hắn, tán thành thẩm mỹ của hắn: "Được!"

"Vậy muội ngồi tạm trước đã!" Ôn Tòng Dương xắn tay áo, kích động chạy đi.

Kỷ Minh Dao tìm một tư thế thoải mái nhất nằm trên xích đu, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh như ngọc bích, nhìn biểu ca thông thạo lễ pháp của nàng.

Thiếu niên công tử phủ Lý Quốc công Ôn gia chỉ hai ba bước đã trèo lên cây, tự tay bẻ cành hoa lê nở rộ nhất kia xuống. Hắn nhảy xuống, đứng vững vàng, cẩn thận nâng cành hoa, cười chạy về phía nàng.

Mấy người Bích Nguyệt đều cười trộm.

Kỷ Minh Dao liếc nhìn các nàng, dưới bầu không khí như vậy, bên tai lại hơi nóng lên.

...

Ôn Tòng Dương chỉ cảm thấy vẫn chưa ở chung với Dao muội muội được bao lâu, không ngờ đã đến giờ cơm trưa.

Hắn được biểu đệ Minh Viễn mời đến tiền viện dùng cơm. Trên bàn cơm chỉ có hai người bọn họ, hắn thuận miệng hỏi: "Sao tiểu Thôi Hàn lâm viện lại không có mặt?"

Vị tân khoa Thám hoa này là huynh đệ tương lai của hắn, tuy không phải người chung một đường thế nhưng tương lai khó tránh khỏi có qua lại, sớm quen biết cũng tốt.

Kỷ Minh Viễn suy nghĩ một chút, cười nói: "Hôm nay đại tỷ tỷ không thể gặp Thôi huynh, phụ thân đã mời Thôi huynh đi đàm luận văn chương, chỉ sợ còn chưa tận hứng, trong bữa cơm còn phải lải nhải thêm vài câu. Không bằng ta cùng biểu ca thanh thanh tịnh tịnh ăn một bữa cơm này thì tốt hơn."

Ôn Từ Dương hơi sửng sốt, vội cười nói: "Ngươi nói rất đúng, ta nghe không hiểu người ta giảng học vấn."

Kỷ Minh Viễn liền vội nâng chén kính hắn. Ôn Tòng Dương đáp lễ, hai người liền bỏ qua những lời này.

Nhưng uống quá ba chén rượu, cũng ăn hết một bát cơm, Ôn Tòng Dương vẫn còn nghĩ về vị huynh đệ tương lai này và dượng của mình.

Hắn đương nhiên biết dượng đối với đứa cháu trai của thê tử là hắn đây không có bao nhiêu phần yêu thương thật lòng, chẳng qua cũng chỉ coi hắn như vãn bối nhà thân hữu tầm thường, nhiều nhất cũng chỉ có ở trước mặt cô mẫu mới ôn hòa hơn với hắn một chút.

Hắn cũng biết mình không nên thân, cũng chẳng phải vàng, không thể khiến cho người người yêu thích Nhưng hắn muốn trở thành vị hôn phu của Dao muội muội.

Hôm nay dượng bởi vì hắn không hiểu văn chương, không muốn nghiêm túc nói chuyện với hắn, tương lai chỉ sợ sẽ xảy ra không ít chuyện. Hắn không là cái gì, vậy Dao muội muội không phải cũng vậy sao?

Cùng là con rể Kỷ gia, tiểu Thôi ở Hàn lâm viện được coi là chính khách, nhưng hắn vẫn bị coi là vãn bối có thể tùy ý sai bảo, chẳng lẽ không phải sẽ khiến Dao muội muội mất mặt sao?

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì "ngu dốt, bất tài", hắn đã nhìn quen những ánh mắt kinh ngạc, thất vọng, khinh thường của người khác. Hắn biết những người ngoài kia nghị luận hắn như thế nào, chỉ thiếu nước nói thẳng ra một câu “Cao lương quần là áo lụa, lại vô dụng vô năng”.

Nhưng hắn không muốn để cho Dao muội muội phải chịu ấm ức vì hắn. Hắn càng không muốn có một ngày Dao muội muội thất vọng với hắn.

Một bàn đầy sơn hào hải vị mà hắn càng ăn càng cảm thấy khó chịu. Uống thêm hai chén rượu, Ôn Tòng Dương được đưa vào phòng khách nghỉ ngơi.

Sắp xếp xong cho biểu ca, Kỷ Minh Viễn tìm được mẫu thân, cười trả lời: "Hôm nay biểu ca vui vẻ, ăn uống say hết ba năm phần, đã ngủ rồi."

Hắn suy đi nghĩ lại, cũng không nhắc tới chuyện khó nói cùng biểu cảm không che giấu được sự mất mát của biểu ca Ôn gia với mẫu thân. Mẫu thân cũng không tiện ép phụ thân phải chấp nhận biểu ca. Lời này nói ra sẽ chỉ làm mẫu thân khó xử.

Một ngày khó mà nghe thấy một chuyện làm cho người ta vui vẻ, sự mệt mỏi toàn thân của Ôn phu nhân như giảm đi một chút, gật đầu cười nói: "Để cho nó ngủ đi, không cần gọi, dậy không được thì ở lại thêm một ngày."

Dù sao thì Tòng Dương cũng từng ở lại đây không ít.

Kỷ Minh Viễn vâng lời, ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, hỏi: "Đại tỷ tỷ thế nào rồi ạ?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nụ cười trên mặt Ôn phu nhân nhạt dần, chỉ nói với nhi tử: "Không phải chuyện lớn. Chỉ là hiếm khi nó không muốn gặp người khác, con cũng không cần qua thăm nó, ta nói cho nó biết con nhớ nó là được."

Kỷ Minh Viễn ở tuổi này cũng không tiện hỏi nhiều chuyện riêng của trưởng tỷ. Vì vậy tuy trong lòng hắn vẫn còn nhớ mong nhưng cũng chỉ vâng lời: "Vâng."

Ôn phu nhân đuổi nhi tử đi ngủ trưa, bản thân dựa vào giường quý phi, quả thực lo lắng không biết nên từ chối mối hôn sự này với Thôi gia thế nào.

Bà tuy đã đồng ý với Minh Đạt nhưng cũng hiểu rõ, lão gia sẽ không nỡ bỏ người con rể tương lai là Thôi Giác này.

Nếu thật sự không thành, bà chỉ có thể mượn cớ bát tự không hợp, xem có thể lấy muội muội khác của Minh Đạt để gả hay không...

Mi tâm Ôn phu nhân âm ỷ đau.

Trong nhà chỉ có bốn nữ tử, Minh Nghi còn nhỏ, dù như thế nào đi chăng nữa cũng không được. Minh Dao và Tòng Dương chỉ thiếu lễ đính hôn sẽ chính thức trở thành hôn phu hôn thê, hai đứa trẻ có tình có nghĩa, hai nhà đều hài lòng với mối hôn sự này, càng không có khả năng chia rẽ bọn họ.

Chỉ còn lại một Minh Đức ——

Nó có thể gánh vác được mối hôn sự này sao?

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp