Mặt trời chưa lên, bình minh vừa hé.
Bóng kim đồng trên chiếc đồng hồ mặt trời còn chưa chỉ tới đầu giờ Mão, ở kinh thành Đại Chu, đám hạ nhân trong phòng bếp phủ An Quốc công đã vô cùng náo nhiệt, bận rộn gần nửa canh giờ.
Theo lệ, các cô nương sẽ thỉnh an thái thái vào đầu giờ Mão, tới khắc thứ hai lại do thái thái dẫn đi thỉnh an lão thái thái, đầu giờ thìn là các vị chủ tử dùng điểm tâm.
Hôm nay tuy là ngày nghỉ, Quốc Công gia không thượng triều, thế nhưng việc thỉnh an lại không thể thiếu, đã đến lúc các vị chủ tử nên thức giấc.
Đôi phu thê tổng quản phòng bếp Lý Tam nhìn chằm chằm từng người đưa nước ấm đến cho các phòng, chỉ sợ có phòng nào gặp phải sai sót, chọc đến trước mặt thái thái khiến bọn họ bị liên lụy.
Nhất là Đại cô nương và Nhị cô nương ——
"Hôm nay là ngày tiểu Thôi đại nhân và đại gia Ôn gia đến, không thể phạm sai lầm." Hơi nước lượn lờ, thê tử của Lý Tam lo lắng nói với phu quân: "Ta phải đi hầu hạ lão thái thái, chàng trông chừng điểm tâm này cho kĩ."
Trong phủ có bốn vị cô nương, chỉ có Đại cô nương là đích nữ của thái thái, từ nhỏ lại được nuôi dưỡng bên cạnh lão thái thái, tôn quý không ai sánh bằng. Ba vị cô nương còn lại đều là do di nương sinh ra.
Lão thái thái ở An Khánh Đường nằm bên sườn tây Quốc Công Phủ, là một đại viện có bốn lối vào, bên trong đương nhiên có phòng trà, rất tiện đun nước ấm pha trà hàng ngày. Nhưng gần đây thời tiết ấm lên, cô gia tương lai là tiểu Thôi đại nhân tới cửa, sáng sớm Đại cô nương dậy nói không chừng còn muốn tắm rửa, phòng trà trong viện cung ứng không đủ, nếu làm hỏng chuyện của Đại cô nương, phòng bếp cũng không thoát được một trận mắng chửi.
Về phần Nhị cô nương... Tuy rằng từ lúc bốn tuổi nàng đã được ôm đến nuôi dưỡng bên cạnh thái thái, được thái thái vô cùng thích, mấy năm nay đối xử cũng không khác gì nữ nhi ruột, nhưng thứ nhất, chung quy cũng không bằng Đại cô nương, thứ hai...ha, cho dù hạ nhân là nàng đây không được phép nghị luận sau lưng chủ tử, thực sự hầu hạ mấy năm nay, nàng không nghĩ Nhị cô nương sẽ vì dậy tắm rửa chỉ để gặp đại gia Ôn gia.
Trong phủ này cũng sẽ chẳng có ai vì nịnh nọt Nhị cô nương mà phớt lờ Đại cô nương.
Thê tử Lý Tam dẫn người đi vào An Khánh Đường từ phía sau, có bảy tám bà tử và tiểu nha đầu đang quét dọn sàn gạch, hốt những cánh hoa rơi lẫn bụi đất đêm qua lại. Thấy các nàng đến, những người này lập tức tránh sang một bên, chỉ gật đầu chào hỏi.
Còn có một lão bà tử đi tới, nhỏ giọng nói: "Hôm nay thật kỳ lạ, đã tới canh giờ này rồi, Đại cô nương vẫn còn chưa dậy."
Trong lòng thê tử Lý Tam cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tuy nói mấy ngày nay, nàng cũng thấp thoáng nghe được người ta nói vài câu như "Thần sắc Đại cô nương không tốt", nhưng dù sao không liên quan đến chuyện phòng bếp, nàng cũng không dám nghị luận nhiều. Nhưng hiện tại —— Nàng ra hiệu bằng tay, để người bên ngoài chờ trước, còn mình thì nhẹ nhàng đi vào, mới đi đến tiền sảnh nối liền chính đường với hậu viện, chợt thấy cửa sương phòng phía Đông đột nhiên mở ra, nhìn thân hình cùng y phục này, đúng là Đại cô nương đang cầm khăn che mặt chạy vọt ra, chạy một mạch vào phòng lão thái thái! Bốn năm nha hoàn và ma ma ở phía sau vội vàng đuổi theo đến cuống cả lên.
Thê tử Lý Tam đừng nói đã từng thấy qua, cho dù nghe cũng chưa từng nghe thấy có chuyện Đại cô nương thất thố đến thế này, không khỏi sửng sốt —— Mới sáng sớm, đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?
-
"Cô nương, Nhị cô nương?"
Đại nha hoàn Bích Nguyệt nhanh nhẹn kéo tấm màn ba tầng ra, ánh sáng nhẹ nhàng ngoài cửa sổ cùng ánh nến sáng ngời trong phòng chiếu lên tấm chăn gấm mềm mại dày dặn như mây.
Một cô nương trẻ tuổi mặc áo ngủ bằng gấm đang say giấc. Nàng đưa lưng về phía ngoài, vùi mặt vào trong chăn, chỉ để lộ ra cho đám nha hoàn mái tóc đen nhánh mượt mà hơn lụa, tựa hồ như đang ngủ say.
"Nhị cô nương, nên dậy rồi." Bích Nguyệt nhẹ giọng cười nói, "Ta biết cô nương tỉnh rồi. Mau dậy đi. Hôm nay Ôn đại gia đến đây."
Aiz, không ngủ được.
"Nhị cô nương..."
Kỷ Minh Dao thở dài. Nàng dùng tốc độ chậm như rùa từ từ xoay người, ngồi dậy: "... Đã là giờ nào rồi?"
"Đã là đầu giờ Mão rồi!" Bích Nguyệt vội vàng cùng người đỡ Nhị cô nương xuống giường, lại nói: "Hôm qua thái thái cố ý phân phó, dặn người hôm nay trang điểm ăn mặc thật tốt, không được lười biếng. Cách giờ thỉnh an chỉ còn nửa canh giờ, người thật sự không thể ngủ thêm được nữa."
"Biết, biết rồi..." Kỷ Minh Dao vẫn đang lim dim, hưởng thụ nốt những giây cuối cùng trong mộng.
Nha hoàn và ma ma trong phòng vây quanh nàng trước bàn trang điểm. Sau khi đánh răng rửa mặt, nàng cuối cùng cũng đã tỉnh táo hơn bảy tám phần, liếc nhìn về phía gương đồng sáng trong.
Bích Nguyệt cùng Xuân Giản và Hoa Ảnh đang chải kiểu tóc "Triều Vân Cận Hương kế” cho nàng.
Đây là một búi tóc sinh động, dễ thương mà không mất đi phần đoan chính, chia thành từng lọn rồi vén ra đằng sau đỉnh đầu, kiểu tóc này cho dù không quá phức tạp, nhưng cộng thêm thời gian cài trâm hoa ít nhất cũng phải hơn một khắc.
Từ trước đến nay Kỷ Minh Dao đều không để tâm đến những vấn đề liên quan đến ăn mặc, từ lúc mười tuổi cho tới hiện tại đều là Bích Nguyệt một tay xử lý. Nàng không giúp được gì, cũng chẳng có việc gì làm, chỉ ngẩn người nhìn vào gương. ( truyện trên app T Y T )
Sống cả một đời còn chưa cập kê, vậy mà giờ đã đến lúc chính thức xem mắt để chuẩn bị thành hôn.
Đúng là nhanh thật.
Kiếp trước ở độ tuổi này, thời gian này, nàng còn đang —— học năm đầu cấp ba.
Học tập gian khổ suốt mười mấy năm, ba năm sau mới hoàn thành học kỳ đầu tiên của năm nhất đại học, kỳ thi cuối kỳ khó như ma vừa kết thúc, nàng thức đêm chơi trò chơi, nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra đã đến nơi này, trở thành Nhị cô nương mới chào đời của phủ An quốc công, cái tên “Minh Dao” đời trước cũng có thêm một cái họ, biến thành "Kỷ Minh Dao".
Lúc mới xuyên qua nàng còn cảm thấy như đang nằm mơ, nhưng bây giờ nhớ tới kiếp trước mới giống như nằm mơ.
Bích Nguyệt cài cây trâm khảm trân châu điểm ngọc điệp vàng ròng cuối cùng lên, Xuân Giản hái hai khay hoa ngọc lan, mẫu đơn, mân côi, hoa hồng, đào hải đường... từ trong vườn vào. Đóa đóa đang nở rộ, nhụy hoa còn điểm theo chút sương sớm.
Bích Nguyệt nhặt một đóa mẫu đơn màu phấn trắng lên, để gần lại búi tóc của Nhị cô nương, lòng bỗng thấy do dự.
"Mùa xuân năm ngoái, biểu ca khen ta cài hoa hải đường đẹp." Kỷ Minh Dao ở trong gương đối diện với Bích Nguyệt, mỉm cười nói: "Chọn hải đường đi."
"A!" Bích Nguyệt cúi đầu nhặt hoa, không dám nhìn vào ánh mắt thản nhiên của Nhị cô nương.
Tuy rằng nàng tự hiểu được là vì tốt cho Nhị cô nương —— Nhị cô nương dung quang chiếu nguyệt, hai năm qua càng thêm khuynh thành, giờ đã trang điểm tỉ mỉ, nếu lại cài thêm mẫu đơn phồn lệ, khó tránh khỏi sẽ hoàn toàn che lấp Đại cô nương. Phu nhân thì thôi đi, chỉ sợ lão thái thái không thích, lại không vừa mắt Nhị cô nương. Nhưng, dù sao đây cũng là hôn nhân đại sự liên quan đến cả đời nữ tử, sao có thể nhường nhịn người ngoài hết được?
"Ta và biểu ca quen biết từ nhỏ, hôm nay chỉ cần chính thức ra mắt, cũng không cần quá mức trịnh trọng, không cần phiền phức như vậy." Kỷ Minh Dao kéo tay Bích Nguyệt từ đằng sau, nắm lấy.
Hơn nữa, chuyện đích mẫu là Ôn phu nhân sẽ gả một nữ nhi về nhà mẹ đẻ đã là chuyện hai nhà Kỷ, Ôn ngầm hiểu từ sớm, bắt đầu từ mùa xuân năm ngoái đích mẫu đã ám chỉ việc kết thân của nàng và biểu ca Ôn Tòng Dương, mà từ thái độ của Ôn Tòng Dương thì thấy —— Trong lòng hắn cũng biết rõ về hôn sự này. Cho nên, hôm nay nói là “ra mắt”, không bằng nói chỉ là lướt qua như vai hề trên sân khấu mà thôi. Hoặc là, trưởng bối hai bên đang tạo cơ hội cho bọn họ ở chung với nhau.
Hôn sự kết giao giữa hai họ rất tốt, nhất là hai nhà đã là quan hệ thông gia, đương nhiên càng hy vọng bọn họ hòa hảo... ân ái, tiếp tục tình nghĩa nhiều năm của hai nhà.
Kỷ Minh Dao đứng lên, để bọn nha hoàn sửa sang lại vạt áo cho nàng, cười nói: "Đi thôi."
Giờ đang là cuối xuân tháng ba, thời tiết ấm áp, gió xuân sáng sớm vẫn còn mang theo chút se lạnh.
Thời gian vẫn còn kịp, Kỷ Minh Dao muốn chậm rãi ngắm hoa nhưng mới ra khỏi cửa viện được mấy bước nàng đã nghe được có người gọi từ phía sau: "Nhị tỷ chờ chút, chờ ta một chút!"
Kỷ Minh Dao đành phải dừng bước, xoay người lại thì thấy Tam cô nương Kỷ Minh Đức của An quốc công phủ đang cầm khăn chạy bước nhỏ tới, lúc đến bên cạnh nàng thì thở hổn hển, lại cười khanh khách gọi một tiếng: “Nhị tỷ tỷ.”
“Tam muội muội.” Kỷ Minh Dao chào đáp lễ, đi cùng Kỷ Minh Đức về phía chính viện.
Từ trước tới nay quan hệ giữa nàng và Kỷ Minh Đức vẫn luôn lạnh nhạt, cũng lười ra vẻ, hỏi thẳng: "Bình thường không phải muội luôn tới sớm nhất sao, sao hôm nay còn trễ hơn ta vậy? Là cố ý ở đây chờ ta sao?"
Làm tỷ muội mười lăm năm, Kỷ Minh Đức biết tính tình của vị Nhị tỷ tỷ này, cũng rất ít trêu chọc tới nàng. Nhưng nàng ta cũng không nghĩ tới Nhị tỷ tỷ lại không chút uyển chuyển mà nói trắng trợn ra như vậy.
Trong lòng nàng ta cũng ngượng ngùng, không có lời nào đáp lại, nhìn thấy làn váy mỏng màu xanh ngọc được điểm xuyết vài hạt chân trâu của Kỷ Minh Dao, lại nhìn khổng tước thêu chỉ vàng trên áo choàng lụa màu đỏ nhạt của nàng ta, cuối cùng nhìn lên đóa hải đường đang rung nhẹ trên búi tóc của nàng, vội hỏi: "Hôm nay không phải nhị tỷ tỷ sẽ ra mắt với Ôn đại biểu ca sao, sao không trang điểm thêm chút nữa? Mẫu đơn trong nhà cũng đã nở rồi —— "
Kỷ Minh Dao nhìn nàng ta một cái, cười nói: “Sáng sớm tốt đẹp, xuân sắc đến vậy, hà tất gì Tam muội muội phải nói những lời không cần thiết này. Nếu ta ăn mặc không phù hợp, một chút nữa thái thái sẽ tự mình giáo huấn. Muội và ta đồng trang lứa, có lẽ không lâu sau sẽ là ngày lành để muội ra mắt, khi đó muội muốn ăn mặc như thế nào, đương nhiên sẽ tùy ý của muội.”
Kỷ Minh Đức mím môi, nói: “Vâng.” Nhưng lại nhịn không được mà nói thêm một câu: "Chỉ sợ... Muội không có phúc khí tốt như Nhị tỷ tỷ."
Lúc này ngay cả nhìn Minh Dao cũng chẳng buồn nhìn nàng ta.
Giống như ngày trước, nàng nhàn nhã đi đến chính viện cũng đã là đầu giờ Mão.
Đêm qua An Quốc công ngủ lại. Kỷ Minh Dao đi vào phía trong tấm bình phong làm bằng gỗ tử đàn khảm bách bảo sơn thủy thỉnh an, gọi một tiếng: "Lão gia." Lại gọi: "Thái thái."
Kỷ Minh Đức cũng đang vấn an bên cạnh nàng.
"Đại gia" Kỷ Minh Viễn tới trước, "Tứ cô nương" Kỷ Minh Nghi và "Nhị gia" Kỷ Minh Phong đã đứng lên từ lâu. Ba người cũng không lên tiếng vấn an, chỉ cúi đầu bày tỏ trưởng ấu có thứ tự.
"Được rồi, đều ngồi xuống cả đi." An Quốc công phu nhân Ôn thị cười nói: "Minh Dao tới đây."
Kỷ Minh Dao ngoan ngoãn tiến lên, bị đích mẫu kéo tay, cẩn thận đánh giá trên dưới một lần.
"Con cũng coi như nghe lời." Ôn phu nhân gật đầu, ánh mắt đảo qua đóa hoa hải đường trên tóc thứ nữ, lại thở dài trong lòng.
Vào mùa này, trong trường hợp hôm nay, Minh Dao nên ăn mặc xinh đẹp hơn chút. Nhưng xưa nay lão thái thái lại coi trọng chuyện đích thứ khác biệt, tuy rằng hôn sự của Minh Đạt và đứa nhỏ Thôi Giác đã định, hôm nay hai đứa nhỏ cũng không ở cùng một chỗ nhưng vẫn đừng nên để lão thái thái cảm thấy Minh Dao đoạt mất sự nổi bật của Minh Đạt.
Minh Dao luôn biết giữ chừng mực như vậy cũng giúp bà bớt được đi biết bao lời phàn nàn của lão thái thái.
Bà lại nghĩ đến từ nhỏ Minh Dao đáng thương đã bị người ta hại đến nỗi mất đi di nương ruột, trong lòng Ôn phu nhân không khỏi tăng thêm phần thương yêu.
Bà nắm tay Kỷ Minh Dao, cười hỏi An Quốc công: "Chúng ta đi thỉnh an lão thái thái chứ?"
"Đã đến giờ rồi." An Quốc công vuốt râu đứng dậy.
Ông nhìn ba nữ nhi, vốn định nói một câu Minh Dao đã gần đến tuổi cập kê, sắp trưởng thành, nay lại thương nghị đến hôn sự, cũng nên thu lại tính lười biếng lúc còn nhỏ, tối thiểu nhất là dậy sớm hơn một khắc, đừng lại đến thỉnh an cuối cùng như thế. Nhưng nhìn thấy phu nhân nắm tay Minh Dao vẫn chưa buông ra, trong mắt đều là sự thương tiếc, ông suy nghĩ một chút, vẫn nuốt lại lời định nói đỡ cho khiến ông trở thành người xấu.
Mọi người liền đứng dậy.
Hai đại nha hoàn của chính phòng đi lên, giúp Ôn phu nhân chỉnh lại áo khoác, Ôn phu nhân thì cầm cây lược lên, chải lại tóc mai cho Minh Dao.
Lúc bàn tay mềm mại của Ôn phu nhân rời khỏi tai nàng, trong lòng Kỷ Minh Dao chợt thấy trống rỗng.
Giây tiếp theo, chợt có một nha đầu tiến đến thưa: "Trong viện lão thái thái có người tới."
Mẹ chồng phái người tới truyền lời là chuyện bình thường, nhưng nghe được một tiếng báo này, trong lòng Ôn phu nhân đột nhiên căng thẳng. Bà nhớ tới mấy ngày nay tâm trạng con gái ruột Kỷ Minh Đạt không tốt, tinh thần cũng ngày càng suy sụp, bà không kịp nhìn An Quốc công liền vội hỏi: "Là chuyện gì?"
"Lão thái thái nói, hôm nay miễn cho các thiếu gia và cô nương thỉnh an." Nha đầu An Khánh Đường vội vàng tiến vào, trả lời: "Chỉ xin lão gia và thái thái đi nhanh, có chuyện gấp cần thương nghị."
===
TN Team: Halo cả nhà, mong cả nhà sẽ ủng hộ truyện ạ!!