Sau Khi Đổi Hôn Sự Với Đích Tỷ

Chương 3: Ác mộng


3 tuần

trướctiếp

Ôn Tòng Dương chỉ chờ Kỷ Minh Dao hỏi câu này, càng thêm vui vẻ ra mặt, ưỡn ngực nói: "Những chuyện ta đã đáp ứng với muội muội, có chuyện nào mà ta không làm được? Muội muội chờ xem là được!"

Kỷ Minh Dao nhìn về phía hắn, mím môi cười, trong mắt đều là vẻ tín nhiệm và khâm phục: "Lúc này vẫn chưa đến một tháng, biểu ca đã luyện xong rồi sao."

Trong lòng Ôn Tòng Dương tràn đầy ý nghĩ muốn nói thêm vài lời mạnh miệng để biểu muội của mình càng thêm bội phục. Nhưng hắn cũng không phải luyện xong trong một tháng, mà là trước đó đã ở nhà khổ luyện nửa năm rồi mới nói với Kỷ Minh Dao vào tháng trước...

Dù sao hắn cũng không tiện nói dối Kỷ Minh Dao nhiều, chỉ gãi gãi đầu, nhìn trân châu và nhụy hoa lắc lư trên tóc của Kỷ Minh Dao, nói: "Muội muội cài hải đường... thật là đẹp mắt."

Kỷ Minh Dao cười “phốc” một tiếng.

Áng đỏ trên mặt Ôn Tòng Dương lan tràn đến mang tai.

Hắn sửng sốt một hồi, đuổi theo Kỷ Minh Dao đang chậm rãi đi về phía trước, thấp giọng hỏi: "Là, là ta nói sai cái gì khiến muội muội bật cười à?"

"Ta cười trí nhớ biểu ca của ta quả không tốt ——" Kỷ Minh Dao cầm quạt tròn vỗ nhẹ lên người hắn, giương mắt cười nói: "Lời khen “cài hải đường đẹp mắt” này, năm ngoái không phải huynh cũng đã nói rồi sao?"

Gió xuân ấm áp thổi qua sườn mặt khiến lòng hắn ngứa ngáy, trong thoáng chốc bỗng trở nên hỗn loạn...

Dao muội muội, là vì hắn nên mới cài hải đường sao?

Còn có, còn có —— Hắn đã quên mất bản thân đã nói lời này, liệu muội muội có cảm thấy hắn không thành tâm hay không, mỗi lời nói ra đều là để lừa gạt nàng ấy?

Ôn Tòng Dương vẫn còn đang đờ đẫn, Kỷ Minh Dao lại đi về phía trước thêm mấy bước, hắn vội vàng đuổi theo bên cạnh. Hắn không ngừng chú ý đến thần sắc của Dao muội muội, muốn nhìn thấu xem trong lòng nàng đang oán trách hắn hay là... cũng thích hắn. Nhưng Dao muội muội vẫn cười tươi như thường ngày, nàng nhìn bóng cây, nhìn mây trôi, nhìn lá xanh trên đầu cành và chim yến đậu trên đó, nàng chống đầu gối khom lưng, nhặt một đóa hoa đào đặt ở lòng bàn tay, lại phồng miệng thổi bay đi——

Tới thao trường.

Ôn Tòng Dương đương nhiên vẫn không thể nào hiểu được tâm tư của Dao muội muội.

Kỷ Minh Dao đỡ tay nha hoàn, nhàn nhã ngồi trên ghế quan sát bên cạnh thao trường, cầm một ly trà cẩu kỷ hoa hồng ấm che nắng dưới tán ô.

Tuy rằng nàng rất muốn uống chút nước lạnh nhưng thời tiết cũng không tính là quá nóng, uống quá nhiều nước lạnh cũng không tốt cho dạ dày... Trà này lại có công dụng dưỡng sinh!

Cách đó không xa, Ôn Tòng Dương dắt ngựa trong tay gã sai vặt. Hắn vừa vỗ vỗ bộ lông bóng loáng của chú ngựa yêu thích, vừa nhìn trộm Kỷ Minh Dao, lại nhỏ giọng nói liên miên với con ngựa: "Lát nữa chúng ta phải cố gắng, ngàn vạn lần không được làm xấu mặt, giống như luyện tập lúc ở nhà là được rồi..."

Bọn hạ nhân lập xong bia ngắm, Ôn Tòng Dương liền xoay người lên ngựa.

Hắn hít sâu một hơi, phất dây cương.

...

"Nhị cô nương và Ôn đại gia chơi đúng lúc gặp nhau, vừa rồi lại đi ném thẻ vào bình ở trong hoa viên." Ở chính viện An Khánh Đường, đại nha hoàn Tố Nguyệt vén rèm đi vào, lập tức đến trước mặt Ôn phu nhân đáp lời: "Vẫn giống như trước đây, vừa nói vừa cười, trong mắt Ôn đại gia chỉ có Nhị cô nương..."

Nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy ở trong hoa viên, Tố Nguyệt không khỏi cười một tiếng. Nhưng nàng nghĩ lại đang ở trong phòng lão thái thái, lão thái thái vẫn đang nhìn, nàng lại vội vàng nghiêm mặt, nói: "Lão thái thái, lão gia, thái thái cứ yên tâm là được."

Từ lão phu nhân vuốt ve ngọc như ý trong tay, sắc mặt không thể nói là tốt. Thần sắc An Quốc công cũng hơi ngưng trọng, chỉ có Ôn phu nhân là thở phào nhẹ nhõm.

Việc hôn sự của Minh Đạt cùng đứa nhỏ Thôi Giác khiến bà lo lắng ngày đêm, dốc hết sức thúc đẩy, còn hôn sự của Minh Dao cùng Tòng Dương lại chẳng cần bà lo lắng tác thành.

Minh Đạt trẻ tuổi không chút kinh nghiệm, vì mấy giấc mơ mà đã sợ hãi, không chịu thành hôn với Thôi Giác, lão thái thái vậy mà cũng chiều theo nó, dung túng nó? Cái này thì cũng thôi đi, nhưng lão thái thái lại nổi lên ý muốn để Minh Dao dụ dỗ Thôi Giác thay lòng đổi dạ, để cho Thôi gia chủ động có động thái từ hôn!

Đây là coi Thôi Giác, coi Thôi gia là cái gì? Lại coi Minh Dao cùng Tòng Dương là cái gì? Lại coi Ôn gia, coi Ôn Tuệ bà thành cái gì!!

Bà là thê tử, lão gia không mở miệng, bà cũng không tiện ra mặt vì Minh Dao mà bác bỏ lời của lão thái thái. Huống chi lão thái thái cũng không nói ra những ý nghĩ  kia, chỉ nói để Minh Dao nhận lỗi thay Minh Đạt.

May mắn rằng bà vẫn luôn không nhìn lầm Minh Dao, tất cả mọi chuyện Minh Dao đều xử trí rất khá. Thôi Giác cũng không phải đứa nhỏ thấy sắc quên nghĩa. ( truyện trên app T Y T )

Ôn phu nhân nắm chặt khăn tay, đứng lên, khom người nói với Từ lão phu nhân: "Con đi xem Minh Đạt."

Từ lão phu nhân khép hờ đôi mắt: "Đi đi."

Sáng sớm Kỷ Minh Đạt khóc đến choáng váng đầu óc, đã sớm trở lại phòng mình nghỉ ngơi. Khi Ôn phu nhân rón rén đi vào, thật ra nàng ta đã tỉnh, nhưng nàng ta không dám... Cũng không muốn một mình đối mặt với mẫu thân vào lúc này, chỉ đành giả vờ bản thân còn đang ngủ.

Ôn phu nhân nghiêng người ngồi ở bên giường nữ nhi, nhìn nữ nhi tái nhợt đến bất thường, khuôn mặt lộ vẻ buồn bực bất an.

Đây là đứa con đầu tiên của bà, là nữ nhi ruột duy nhất. Mười tám tuổi bà đã có con, mặc dù con không phải là đích tử mà mẹ chồng và trượng phu một lòng mong ngóng, nhưng cũng là thịt trên người bà rơi xuống. Bà tự mình dỗ dành con ngủ, không dùng nhũ mẫu, tự mình cho con bú sữa, nhìn con biết lật người, biết ngồi, biết đứng, biết đi, dạy con biết chữ, đọc sách, nhìn con lớn lên càng ngày càng giống bà... Đặt tên cho con là "Minh Đạt", hy vọng kiếp này của con thuận lợi suôn sẻ.

Cho dù sau này mẹ chồng nói bên người cô đơn, muốn nuôi Minh Đạt, thật ra là muốn bà nhanh chóng có thêm con với lão gia, bà quả nhiên cũng có thêm Minh Viễn, phân lượng của Minh Đạt trong lòng bà cũng không giảm bớt chút nào.

Minh Viễn là nam tử, lại là đích trưởng tử, tương lai cho dù không làm nên trò trống gì thì toàn bộ An Quốc công phủ cũng đều là của một mình nó. Chẳng những lão thái thái và lão gia, toàn bộ thế gian này đều sẽ thương đích tử này thay bà, bà tất nhiên phải thương yêu nữ nhi không thể kế thừa gia nghiệp hơn một chút.

Mẫu thân cũng như vậy, thương yêu bà hơn huynh trưởng.

Cho nên, mặc dù Thôi Giác không muốn kết thân với gia tộc huân quý, muốn giống như huynh trưởng hắn, cưới một vị thê tử nhà thư hương thanh lưu, bà cũng hao hết khổ tâm, ỷ vào thân phận di mẫu họ hàng xa, lấy tình dùng lợi khuyên bảo, lại thông qua cữu cữu trong nhà, mời được nhà đại nho đương thời là Tùng Câu Tùng tiên sinh làm mai mối, cuối cùng mới định thành mối hôn sự này.

Nữ nhi của bà, xứng đáng với nam tử tốt nhất trên đời này.

Gia phong Thôi gia trong sạch, từ tổ tiên Thôi Giác, bốn đời nam tử đều không ai cưới thiếp nạp cơ. Thôi Giác tuy còn trẻ, thái độ đối nhân xử thế lại thanh phong tuấn lễ, Minh Đạt thành hôn với hắn, mặc dù không thể trở thành một đôi phu thê ân ái, chắc chắn cũng không rơi vào cảnh phu thê bất hòa, ít nhất cũng có thể tương kính như tân, an ổn một đời.

Bà nhẹ nhàng sờ vào chiếc trán hơi ướt của nữ nhi, Ôn phu nhân thoải mái nở nụ cười. Chỉ cần An Quốc công phủ không ngã, không bại lụi —— chỉ cần Ôn gia vẫn còn, Minh Đạt chắc chắn sẽ bình an suôn sẻ.

Minh Đạt bị hù thành như vậy, nếu con bé kiên quyết không muốn, nếu bà còn cứng rắn muốn con bé gả cho Thôi Giác, có khúc mắc trước đó, giữa phu thê cũng khó mà ở chung được.

Tuy rằng cách của lão thái thái chắc chắn không thể được nhưng so với cuộc đời Minh Đạt, người làm mẫu thân như bà có mất mặt, đắc tội thêm vài người thì có là gì chứ?

Thuyết phục được bản thân, Ôn phu nhân lại nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ của nữ nhi, gọi nha hoàn bên người và ma ma của nữ nhi hỏi: "Nếu như mấy ngày trước đại cô nương đã gặp ác mộng thì sao các người không báo lên sớm?"

...

Trong phòng ngủ, Kỷ Minh Đạt mở mắt.

Mẫu thân vẫn còn đang ở gian ngoài, nàng ta không dám tạo ra động tĩnh gì, vội vàng ra hiệu nha hoàn trong phòng không được lên tiếng mới chậm rãi trở mình, nhìn thấy chiếc màn gấm đỏ thắm bách điệp xuyên hoa trước mắt.

Có một đóa ngụy tử mẫu đơn nở rộ, cánh hoa bóng loáng, chồng chất lên nhau như đang xoay tròn khiến nàng ta cảm thấy choáng váng nhưng nàng ta cũng không dám nhắm mắt thêm lần nữa.

Nàng ta sợ lại nhìn thấy cảnh tượng trong mơ, nhìn thấy nàng ta ở tuổi hai mươi mấy hoàn toàn mất hết thể diện, đỏ mắt hét to về hướng Thôi Giác, nói nàng ta không thể chịu đựng được việc ở cùng một phòng với hắn —— nàng ta nhất định phải hòa ly!

Mà trên mặt Thôi Giác đều là sự lạnh lùng, ánh mắt nhìn nàng ta không giống như nhìn thê tử đã ở chung nhiều năm, cũng không giống nhìn kẻ thù, lại giống như đang nhìn một vật không quan trọng khiến hắn chán ghét!

Hắn nói: "Vậy thì ly đi."

Trong một giây tiếp theo, nàng ta nhìn thấy mình mang theo của hồi môn trốn về nhà mẹ đẻ, phụ thân lại bước đi nhanh như gió, trên mặt đầy ý cười tiến vào báo tin vui, nói: "Tòng Dương bình định Đông Khương tác loạn, biên quan đại thắng, Thánh Thượng đại hỉ!"

Nàng ta nhìn thấy Thôi Giác hoàn toàn không để ý, mặc kệ nàng phái người ám chỉ như thế nào cũng không trở lại đón nàng ta về. Nàng ta ở nhà mẹ đẻ nhìn cả nhà vui vẻ vì phu thê Kỷ Minh Dao, nhìn Phiêu Kỵ đại tướng quân Ôn Tòng Dương được trao quyền, thê tử Minh Dao theo phu quân được hưởng vinh hoa, được phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân —— Nàng ta nhìn thấy bọn hạ nhân đang oang oang nghị luận, nói: "Quả nhiên vẫn là nhị cô nãi nãi số mệnh tốt! Nhị cô gia từ nhỏ đã là người như vậy, mấy năm nay lại vì nhị cô nãi nãi mà thay đổi toàn bộ!"

"Cái gì mà "mệnh tốt"? Đó là tính tình tốt, vượng gia môn! Ngươi xem đại cô nãi nãi kìa, ngày đó gả đến chỗ tốt hơn nhị cô nãi nãi biết bao nhiêu, cô gia cũng là người tài giỏi! Nào biết được lại không hòa hợp. Lần trước ta nghe người ta nói, Thôi gia cũng oán giận, nói là hôn sự này làm ảnh hưởng tới tiền đồ của đại cô gia!"

"Trước kia cũng không nhìn ra tính tình của đại cô nãi nãi lại tệ như vậy, xuất giá chưa đến mười năm, trở mặt với cô gia không biết bao nhiêu lần. Thôi gia chỉ có một vị tẩu tẩu, cuối cùng cũng không thèm đoái hoài đến. Trở về cũng không còn mặt mũi nào. Không giống nhị cô nãi nãi..."

—— Chỉ vì gả cho người không thuộc về mình, nàng ta lại bị nhị muội muội ngoại trừ dung mạo lại không có gì hơn đạp xuống bùn!

Một cơn buồn nôn ập tới.

Kỷ Minh Đạt chống bên giường, nôn khan thành tiếng.

Trong phòng lại nhốn nháo một hồi.

Bọn nha hoàn vỗ ngực quạt nước cho nàng, Ôn phu nhân cũng vội vã đi vào, đau lòng đến mức đưa tay muốn ôm nữ nhi, lại sợ khiến nàng ta buồn bực càng khó chịu hơn.

Thoáng bình tĩnh lại một chút, Kỷ Minh Đạt ngẩng đầu, trông thấy mẫu thân lo lắng ân cần, không khỏi nhào tới.

"Nương —— " Nàng ta khóc lớn thành tiếng.

Mọi việc trong giấc mơ tất cả đều quá chân thật, khiến nàng ta không dám không tin đó là tương lai thật sự. Nàng ta bắt đầu mơ từ năm ngày trước, đầu tiên là mơ thấy nàng ta và Thôi Giác cãi vã, mơ thấy sau khi Kỷ Minh Dao và biểu đệ Ôn gia thành hôn thì tương thân tương ái ngọt ngào, nàng ta cũng chỉ cho là mình nghĩ nhiều nên gặp ác mộng, không nhắc tới với bất kỳ ai. Cho đến giấc mơ đêm qua là tương lai mà nàng ta nhất định không thể tiếp nhận!!

Nếu mọi thứ đều như trong mộng, nàng thà chết cũng sẽ không gả cho Thôi Giác!!!

Ôn phu nhân ôm thật chặt nữ nhi, giống như khi nữ nhi còn bé vậy. Bà kiên nhẫn nhẹ giọng trấn an nữ nhi, mãi đến khi nữ nhi nghẹn ngào ngừng khóc, nói: "Nương, con, con không gả cho Thôi Giác nữa, được không?"

"Được... được!" Ôn phu nhân cười thở dài: "Nương tìm người đi các miếu tính toán qua chút, nếu quả thật không tốt, chúng ta cũng có lý do để từ hôn, được không?"

Bà lại nói: "Thiên hạ có nơi nào không có nam tử tốt, hắn không tốt, nương tìm người tốt hơn cho con!"

Cánh tay Kỷ Minh Đạt ôm lấy tay mẫu thân chợt thả lỏng 

- Biểu đệ Ôn gia... Ôn Tòng Dương chính là người tốt hơn đó.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp