Vừa nghe lão thái thái có chuyện quan trọng gọi đến, Ôn phu nhân chỉ kịp dặn dò Minh Dao một câu rồi liền vội vàng đi cùng An Quốc Công.
Trong lòng Ôn phu nhân nhớ nhung nữ nhi, đi suốt dọc đường cũng không nói được mấy câu với trượng phu. Bà vội vã đi đến viện của lão thái thái, nha đầu vừa vén rèm ở cửa chính phòng, bà cũng không đợi An Quốc Công đã tự mình cất bước đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ nhi thân sinh đang rúc trong lòng mẹ chồng!
"Minh Đạt!"
Ôn phu nhân không nhịn được mà gọi lên một tiếng, trước tiên bà nhìn qua nữ nhi dường như không bị thương cũng không bị bệnh, chỉ là vành mắt sưng đỏ, vẻ mặt cũng đờ đẫn ra, bà mới chậm rãi thở ra một hơi, vấn an mẹ chồng: "Lão thái thái."
An Quốc công ở phía sau bà cũng vội hỏi: "Mẫu thân, Minh Đạt làm sao vậy?"
"Aiz!" Từ lão phu nhân vuốt mặt tôn nữ rồi thở dài, chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh, "Các con ngồi trước đi." Sau đó bà ra lệnh cho người hầu hạ trong phòng: "Các ngươi đều đi ra ngoài đi."
Hai đại nha hoàn dâng trà cho lão gia và thái thái xong liền theo mọi người lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Kỷ Minh Đạt vẫn luôn trốn trong lòng tổ mẫu không đứng dậy vấn an phụ thân mẫu thân, nhưng An Quốc công và Ôn phu nhân không ai để tâm tới vấn đề lễ nghi của Kỷ Minh Đạt.
Minh Đạt là trưởng tỷ trong nhà, thuở nhỏ được nuôi dưới gối lão thái thái, từ năm sáu tuổi đã thu liễm tính tình của tiểu nữ nhi, mười mấy năm qua luôn là khuê tú đoan trang hiền thục trong kinh thành, tính tình điềm tĩnh chuẩn mực, ngay cả khi sốt cao như muốn bốc cháy, lúc mọi người đều lơ mơ hỗn loạn vẫn không quên bảo nha hoàn đi vấn an trưởng bối... Hôm nay lại khác thường như vậy. Không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện lớn gì?
Ôn phu nhân ngồi không yên, càng không có tâm tư uống trà, chỉ đứng ở bên cạnh nữ nhi, đưa tay thăm dò trán của nàng.
"Minh Đạt không bị bệnh." Trong lòng Từ lão phu nhân tuy rằng không nắm chắc nhưng khi nói lại không hề do dự: "Ta thấy, hôn sự của con bé và Thôi Giác coi như bỏ đi!"
Lời này vừa nói ra, Ôn phu nhân còn chưa mở miệng, An Quốc công đã thay đổi sắc mặt trước.
...
Chính viện.
Do không cần đi thỉnh an lão thái thái, Kỷ Minh Dao cùng bốn muội muội, đệ đệ đều tuân theo lời Ôn phu nhân nói, ở lại chính viện dùng điểm tâm.
Tỷ đệ ruột trong nhà cũng không cần quá mức kiêng dè, năm người ngồi vây quanh chiếc bàn gỗ hoa lê hình vuông ở chính giữa chính viện.
Kỷ Minh Đạt không có mặt, Kỷ Minh Dao đương nhiên là người lớn nhất, Kỷ Minh Đức là người thứ hai, đích trưởng tử của Ôn phu nhân là Kỷ Minh Viễn đứng thứ ba, đứng thứ tư, thứ năm là đôi hài tử của Trương di nương: Tứ cô nương Kỷ Minh Nghi và Nhị gia Kỷ Minh Phong.
Thức ăn của năm người đều đã được bày lên, đầy ắp cả một bàn nhưng khi dùng cơm cũng chỉ có tiếng chén bát đũa va chạm rất nhỏ trong bữa ăn.
Kỷ Minh Đức đầy một bụng tâm sự, gần nửa khắc đồng hồ trôi qua, cháo tổ yến trong bát còn chưa ăn hết, nha hoàn bên cạnh muốn gắp cũng không biết phải để đâu.
Phụ thân và đích mẫu đều không có ở đây. Nàng ta nhẹ nhàng đặt muỗng xuống, cố tình nói với người khác: “Không biết lão thái thái bên kia thế nào rồi? Hoặc là: Đại hỷ của Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ hôm nay ——"
Nhưng khi nhìn sang bên trái, Kỷ Minh Dao đang nhỏ nhẹ ăn từng miếng, chuyên tâm ăn miếng bánh bao hấp thứ năm, sáng nay nàng ta mới bị Kỷ Minh Dao không nể mặt vạch trần...
Bên phải là Tứ muội muội Kỷ Minh Nghi, từ xưa tới nay đều có mối quan hệ tốt với Kỷ Minh Dao, mặc dù con bé mới mười tuổi, cái miệng cũng không tha cho người khác bao giờ. Vẫn là thôi đi.
Kỷ Minh Viễn đối diện và đại tỷ tỷ là tỷ đệ ruột thịt, tính tình còn nghiêm túc hơn so với đại tỷ tỷ, mặc dù nàng ta thân là tỷ tỷ cũng không dám nói thêm cái gì ở trước mặt hắn.
Về phần Kỷ Minh Phong, nó mới năm tuổi, lại là đệ đệ ruột của Kỷ Minh Nghi. Cho dù nàng ta có nói với ai, chỉ sợ đều là tự chuốc nhục vào thân.
Kỷ Minh Đức khuấy bát cháo tổ yến thành một mớ hỗn độn, cuối cùng cũng chẳng ăn được mấy miếng.
Kỷ Minh Dao có thể ăn xong bữa sáng trong yên tĩnh, lại yên bình trở về phòng tạm nghỉ, vô cùng vừa lòng với quyết định không hề rộng lượng mà trực tiếp vạch trần Kỷ Minh Đức sáng nay của mình. Hơn nữa nàng không cần phải đi An Khánh Đường thỉnh an, không bị Từ lão thái thái soi mói, không có việc gì lại bới móc, buổi sáng này quả thực quá hoàn mỹ!
Bắt đầu từ năm nay, nàng và Kỷ Minh Đức không cần phải đi học. Ý của đích mẫu là, đợi đại tỷ Kỷ Minh Đạt xuất giá sẽ để nàng và Kỷ Minh Đức quản việc nhà một hai năm để luyện tập, tránh khỏi sau này thành hôn đến nhà người khác việc gì cũng không hiểu, bị người ta lừa gạt.
Hôn sự của Kỷ Minh Đạt và Thôi Giác đã được thương nghị từ mùa thu năm trước, sau khi Thôi Giác được khâm điểm Thám hoa vào kì thi Đình đầu tháng giêng này thì chính thức định ra. Thôi Giác đã mười tám tuổi, Kỷ Minh Đạt mười bảy, hôn kỳ tạm thời được định ra vào mùa hè, nói cách khác, nhiều nhất Kỷ Minh Dao chỉ còn có ba bốn tháng thanh nhàn.
Ba tháng à.
Kỷ Minh Dao nâng khay, cài những đóa hoa còn lại lúc sáng sớm trang điểm lên cây trâm trên đầu bọn nha hoàn. Bích Nguyệt hợp với hoa hồng, Xuân Giản hợp hoa đào, Hoa Ảnh hợp mân côi, hôm nay Thanh Sương mặc váy lụa trắng thêu hoa mẫu đơn, trong khay vừa vặn có một đóa thích hợp cho nàng ——
"Cô nương không cài cái này, ta cũng không cài." Thanh Sương trốn tránh không muốn.
"Hoa tốt như vậy, không ai cài thì thật đáng tiếc, ngươi không đeo giúp ta, không phải là ta đã lãng phí đồ tốt hay sao?" Kỷ Minh Dao để Bích Nguyệt đè nàng ấy lại, sau đó càimột đóa mẫu đơn màu rực rỡ lên búi tóc nàng ấy, quan sát một lát, cười nói: "Đẹp lắm! Cài lên đó!"
Hoa Ảnh đưa gương cho nàng ấy soi, cười nói: "Hôm nay ngươi đừng ra ngoài, trốn ở trong phòng lười biếng cả ngày đi, hôm nay ta thay ngươi, ngày mai ngươi thay ta, có được không?"
Thanh Sương nhìn thoáng bản thân trong gương, lại liếc mắt một cái, cuối cùng cũng không nỡ hái hoa xuống, cắn răng nói: "Được!"
"Nhị cô nương, Ôn đại gia đến rồi!" Một bà tử đứng ở dưới hành lang, mặt đầy ý cười nói vọng vào bên trong: "Người đã ở trong phòng phu nhân, mời cô nương qua đó đi."
"Ừm, biết rồi." Kỷ Minh Dao chậm rãi buông khay xuống, soi gương.
Tóc không rối.
Nàng nhìn lại trên người, quần áo cũng rất chỉnh tề, hầu như không có nếp nhăn gì.
Rất tốt!
Đến thì đến, sống an phận là quy tắc sống thứ hai trong mười lăm năm trùng sinh ở cổ đại của Kỷ Minh Dao (điều thứ nhất là cái gì cũng không quan trọng bằng mạng). Mười lăm tuổi, ở thời đại này, ở triều Đại Chu cũng không tính là tuổi thành hôn quá sớm của nữ tử, huống chi nàng chỉ "xem mắt", còn chưa đính hôn, đối tượng "xem mắt" lại là biểu ca trẻ tuổi hiểu rõ gốc gác của gia đình đại phú đại quý... Nàng đã rất may mắn rồi! Nếu đã quyết định đại sự "cả đời", đương nhiên là nên nghiêm túc đối đãi.
Giống như sau khi nàng đột tử cũng không dám thức đêm nữa, mỗi ngày đều tuân theo yêu cầu của thân thể, ít nhất ngủ bốn... năm canh giờ, chẳng những thỉnh an trễ nhất, lúc học bài học không hoàn thành cũng tuyệt đối không hy sinh thời gian ngủ, tình nguyện bị tiên sinh giáo huấn vài câu, thậm chí là đánh tay, ngày thường không lưu tâm giữ gìn tình cảm giữa các huynh đệ tỷ muội, không chú trọng chuyện ăn mặc, cũng không dụng tâm phát triển các loại hứng thú như cầm kỳ thư họa, nhưng những điều đó đều là do đích mẫu yêu thương mà ngầm đồng ý. Ở những chuyện thật sự liên quan đến sự an toàn tính mạng của bản thân, nàng chưa từng lười biếng.
Ví dụ như, lễ tiết, quy củ cùng những "quy tắc ngầm" mà đại gia khuê tú phải hiểu được.
Ví dụ như, ngày ngày lưu tâm thái độ của Từ lão phu nhân đối với nàng.
Ví dụ như, dụng tâm, cố gắng hết sức hoàn thành mỗi một chuyện mà đích mẫu phân phó, mong đợi nàng có thể làm.
Kỷ Minh Dao đoan chính trở về chính viện, đi được nửa đường, hai ma ma thân cận của An Khánh Đường đi tới, thấy nàng thì vội nói: "Nhị cô nương, lão thái thái có chuyện muốn phân phó."
"Là lời gì?" Kỷ Minh Dao mỉm cười hỏi.
Nha hoàn và bà tử đi theo bên cạnh nàng sớm đã trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng oán trách hôm nay lão thái thái còn không muốn cho cô nương sống yên ổn, nghe hai ma ma kia nói: "Hôm nay trên người Đại cô nương khó chịu không thoải mái, không thể gặp tiểu Thôi đại nhân. Tiểu Thôi đại nhân cũng đang chờ trong phòng của thái thái. Chúng ta thấp cổ bé họng, sợ tiếp đãi tiểu Thôi đại nhân không chu toàn, đành phải xin Nhị cô nương thay Đại cô nương nhận lỗi —— "
Kỷ Minh Dao đã sớm tạo thành thói quen: Phàm là chuyện liên quan đến Từ lão phu nhân, ít nhất nàng phải nghĩ trong đầu ba lần, huống chi lời này nghe xong đã thấy không thích hợp.
Từ năm ngoái Kỷ Minh Đạt và Thôi Giác đã bắt đầu nghị thân, Từ lão phu nhân đã đề phòng nàng. Đến bây giờ đã nửa năm trôi qua rồi, nàng và tỷ phu tương lai Thôi Giác ngay cả cái bóng cũng chưa từng gặp qua, sao hôm nay lại muốn nàng nhận lỗi thay Kỷ Minh Đạt? Cái này không những là gặp mặt mà lại còn phải nói thêm vài câu đấy!
Tỷ phu cùng muội muội của thê tử chưa thành hôn... Giữa hai người, quả thật cũng không thích hợp nói chuyện với nhau quá nhiều.
Trước mặt ma ma của An Khánh Đường, Kỷ Minh Dao chỉ giả vờ mình không nghĩ gì cả, cười nói: "Ta biết rồi, các ma ma vất vả đi một chuyến, ta sẽ đi qua đó ngay."
Nhìn hai ma ma kia không nhúc nhích, nàng còn ra vẻ khó hiểu, hỏi một câu: "Các ma ma không cần trở về phục mệnh sao? Hay là phải tận mắt nhìn thấy ta nói chuyện?"
Kỷ Minh Dao tự nhận cũng coi như hiểu rõ Từ lão phu nhân mấy phần. Bà ta khinh thường con thứ, cũng sẽ tính toán với thứ nữ, nhưng bà ta cũng muốn "thể diện". Để cho người ta nhìn tôn nữ thứ xuất làm việc không tính là mất thể diện, nhưng nếu bị truyền ra ngoài thì chẳng vinh quang chút nào.
Người của An Khánh Đường đương nhiên cũng hiểu rõ chủ tử của họ. Quả nhiên, sắc mặt hai ma ma khẽ biến, do dự một chút rồi nói: "Làm phiền Nhị cô nương." Sau đó thì vòng trở về.
Các nàng vừa đi, đám người Bích Nguyệt vội vàng vây quanh, đều khuyên Nhị cô nương: Không thể thay Đại cô nương nhận lỗi!
Kỷ Minh Dao vội vàng trấn an các nàng, cười nói: "Bích Nguyệt, ngươi mau dẫn hai người đi tới học lý tìm Minh Viễn, nói đại tỷ tỷ không ổn, ta không tiện gặp tỷ phu, phải nhờ đệ ấy nói. Ngươi mau đi đi, ta đi từ từ, chúng ta cùng nhau đến chính viện mới được."
"A!" Bích Nguyệt đáp lại một tiếng như đồng ý, dẫn theo hai bà tử chạy tới tiền viện học đường.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của nàng ấy, Kỷ Minh Dao cảm thấy an tâm.
Bích Nguyệt là người mà năm mười tuổi thái thái đưa cho nàng, đã chiếu cố cuộc sống của nàng suốt nhiều năm. Nghĩ đến đích mẫu, Kỷ Minh Dao thoáng nắm chặt khăn tay.
Sáng sớm, thái thái đã bị gọi đến An Khánh Đường. Hai ma ma này đương nhiên là Từ lão phu nhân phái tới, vậy thái thái… có biết chuyện này hay không?
Thái thái nghĩ như thế nào đối với chuyện này?
Thôi Giác xuất thân từ thư hương thế gia, tằng tổ là quân sư Giang Hạ Hầu, làm quan đến chức tể tướng, tổ tiên làm thái phó, phụ thân tuy mất sớm, cũng từng làm tới Lễ bộ thượng thư, học trò bạn cũ trải rộng khắp thiên hạ.
Bản thân hắn mười hai tuổi nhập học, mười bảy tuổi đỗ đạt trạng nguyên phủ Thuận Thiên, mười tám tuổi đỗ Thám hoa, biên soạn tại Hàn Lâm viện, có một thân huynh trưởng cũng xuất thân là tiến sĩ lưỡng bản Hàn Lâm viện, hiện giờ là quan chính tứ phẩm phủ Thuận Thiên.
Nếu không phải Đại Chu khai quốc đến nay đã bốn mươi năm, trải qua ba đời đế vương, "Sáu công thần khai quốc" nay chỉ còn lại một nhà An quốc công vẫn đang duy trì vị trí quốc công, Kỷ Minh Đạt lại là khuê tú nổi danh nhất trong kinh thành Đại Chu, từ phẩm hạnh, tài học, dung mạo đều nổi tiếng, thái thái lại là biểu tỷ muội của mẫu thân Thôi Giác, có tầng quan hệ thân thích này còn không biết mối hôn sự tốt này sẽ rơi trúng nhà ai.
Vì để mối hôn sự này thành công, không biết thái thái đã tốn bao nhiêu tâm tư, chính là vì muốn cho nữ nhi một tương lai tốt nhất. Lão gia cũng cực kỳ coi trọng vị con rể tương lai tiền đồ vô lượng này.
Cho dù Từ lão phu nhân đột nhiên bạo phát tính xấu, thần chí mơ hồ, muốn làm khó cửa hôn sự này, thái thái ngại chuyện mẹ chồng nàng dâu, không tiện bất kính với Từ lão phu nhân, lão gia có thể ngồi nhìn mặc kệ sao?
Trời quang mây tạnh, nhìn hoa viên trăm hoa đua sắc, Kỷ Minh Dao thở hắt một hơi. Nàng cũng không biết toàn cảnh chuyện phát sinh ở An Khánh Đường, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Những gì nàng có thể làm đều đã làm rồi, chỉ cần đích mẫu hiểu rõ nàng trước giờ chưa từng có tâm tư gì đối với Thôi Giác là được.
Ước lượng thời gian vừa đủ, nàng tiếp tục chậm rãi đi về phía chính viện. Bích Nguyệt cũng vừa vặn mời Kỷ Minh Viễn đến.
"Minh Viễn!" Kỷ Minh Dao nhịn không được cười gọi một tiếng.
"Nhị tỷ." Trên đầu Kỷ Minh Viễn đã thấm ra mồ hôi, bước chân lại đi càng nhanh hơn đến trước mặt nàng, nói: "Nhị tỷ an tâm."
"Ừm!" Kỷ Minh Dao coi như là hoàn toàn yên tâm.
Dáng người thiếu niên mười ba tuổi đã cao ngất. Kỷ Minh Viễn vững bước đi ở phía trước, bước vào phòng trước, nhận lỗi với tỷ phu tương lai là Thôi Giác: "Hôm nay thân thể Đại tỷ tỷ không khoẻ..."
Thám hoa mặc cẩm bào màu xám nhạt đã đặt chén trà xuống đứng dậy, khóe mắt liếc thấy đại gia Ôn gia bên cạnh nhảy dựng lên trước hắn một bước, mắt cũng sáng lên, kích động tới mức mặt đỏ bừng.
Vóc người Thôi Giác thon dài như thân cây tùng bách, dung mạo đẹp đẽ mà không quá mức diêm dúa, mặt mày thanh lãnh. Rõ ràng là tướng mạo ôn hòa, khi giương mắt đảo qua người khác lại bỗng dưng hiện ra vài phần sắc bén.
Kỷ Minh Dao chỉ cùng vị tỷ phu tương lai luôn luôn "chỉ nghe tên, không thấy mặt" này nhìn nhau, bên tai liền ngập tràn tiếng hô hoán của biểu ca Ôn gia Ôn Tòng Dương: "Dao... Nhị muội muội!"
"Biểu ca!" Kỷ Minh Dao lập tức chuyên tâm vào người trước mắt.
Ôn Tòng Dương cười như gió xuân tháng ba, rõ ràng vóc người không kém Thôi Giác ở bên cạnh bao nhiêu, cũng chỉ nhỏ hơn một tuổi vậy mà một người lộ ra dáng vẻ đã là thanh niên thâm sâu, một người vẫn chỉ là thiếu niên.
Ánh mắt hắn ta mãnh liệt thẳng thắn, ở trước mặt Minh Viễn và Thôi Giác khiến Kỷ Minh Dao có chút ngượng ngùng hiếm có.
"Mời biểu ca." Nàng cúi đầu nghiêng người.
"Mời muội muội!" Ôn Tòng Dương chỉ lo nhìn nàng, suýt nữa quên tạm biệt Kỷ Minh Viễn cùng Thôi Giác.
"Ôn huynh đi thong thả." Thôi Giác khẽ gật đầu.
Hắn nhìn bóng lưng của đôi biểu ca biểu muội này, nghe thấy giọng nói yêu kiều mềm mại của Kỷ nhị cô nương hỏi: "Llần trước biểu ca nói với muội mùa xuân năm nay nhất định luyện xong mã thượng thập hoàn, không biết đã luyện đến đâu rồi?"