Khi Triệu Giai Vân dỗ dành Hạ Duyệt Dương xong trở về, cô ta phát hiện cửa phòng mình đã mở toang, bà La ngồi trong sân ôm mấy bộ quần áo, thấy cô ta về lập tức mở mắt lạnh nhạt chào hỏi: “Về rồi à?”
Triệu Giai Vân có dự cảm không lành: “Mẹ, cửa phòng của con...?”
“Là tôi mở đấy.” Bà La ném mấy bộ quần áo xuống đất: “Vợ Nhất Bình, cô gả vào nhà chúng ta cũng đâu có ngắn ngày gì nhỉ?”
Bà La không để cho Triệu Giai Vân có cơ hội nói gì, bà ta bước tới trước mặt cô ta, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, lắc đầu rồi tặc lưỡi ra vẻ thất vọng.
“Bao nhiêu lâu rồi, dù là con lợn cái cũng phải mang thai được lợn con, còn cô thì sao, bụng còn chẳng có tí động tĩnh nào.”
Bà La nhìn chằm chằm vào bụng của Triệu Giai Vân, dùng ánh mắt như đang nhìn một con gà mái không biết đẻ trứng.
“Mẹ, mới bao lâu chứ, cho dù có thai cũng chưa biết được mà.” Triệu Giai Vân đen mặt, huống hồ cô ta với La Nhất Bình còn chưa động phòng, hai người một người ngủ trên giường, người còn lại ngủ dưới đất, dù có đến chết cũng không thể sinh ra được đứa trẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT