Triệu Giai Vân ở nhà họ La, xung quanh thơm mùi cá, người người nhà nhà đều có cái ăn, riêng Triệu Giai Vân làm việc cả ngày mệt mỏi hận không thể ngả đầu xuống ngủ ngửi thấy mùi thơm mà thèm, hỏi một câu: "Nhà ai nấu đồ ăn thơm vậy?"
"Còn ai ngoài mấy hộ xung quanh đây? Đồ ăn ngon, ai mà không có? Cá có gì ngon mà ăn?" Bà La không ăn được nho thì chê nho chua, lúc nãy còn muốn cậy già lên mặt đòi nhà người ta hai con.
Ai ngờ đối phương cũng không phải dễ trêu, lén coi bà La như ăn mày xin cơm, bà La tức giận, lầm bầm hai câu rồi xám xịt trở về.
"Cá à, lâu lắm không ăn rồi." Triệu Giai Vân trả lời một câu, nhìn cơm thừa canh cặn trên bàn, cô ta chần chờ một lát, hỏi: "Dì à, sao người không mở đồ hộp hôm qua con đưa mà ăn?"
Mấy ngày nay bà La xin đồ ăn của mình với nhiều cách khác nhau, nhưng Triệu Giai Vân vì dỗ bà La, chỉ cần yêu cầu không quá đáng thì cô ta đều đồng ý, dù sao sau này bà ta cũng là mẹ chồng của mình.
Vì trên tay cô ta có nhiều đồ tốt, gần đây thái độ của La Nhất Bình đối với cô ta cũng có chuyển biến. Trước đó thì hờ hững, hiện tại hai người đã có thể nói hai câu trong sân.
Bà La nghe Triệu Giai Vân nhắc tới đồ hộp, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, ấp úng nói: "Đồ hộp à ừm đồ hộp, dì nghĩ Nhất Bình không ở nhà, hai người phụ nữ chúng ta cứ tùy tiện ăn là được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play