Ở phía trước bên trái một giọng nói yêu kiều xinh đẹp ngân dài nói: “Muội muội ta tiến cung lâu như vậy, tại sao không biết trong cung còn có một Lê Đáp Ứng nhỉ.”

Ta vừa định đứng dậy, bên phải đã có một giọng nói nói móc đáp về.

“Bây giờ Hồ Phi mới tiến cung chưa bao lâu, đối với tình huống trong cung không hiểu cũng là bình thường.”

“Từ trước đến nay thân thể cung phi ốm bệnh chỉ xin thỉnh thị của Hoàng Hậu nương nương, liên quan gì đến ngươi chứ.”

Ta ngước mắt khẽ liếc mắt nhìn một cái, dung mạo Hồ Phi thật sự minh diễm, hốc mắt sâu thẳm, sống mũi rất cao, cực kì có phong tình dị vực.

Hồ Phi rất không thích cái phong hiệu này của mình, sắc mặt minh diễm của nàng ta thoáng nhăn nhó:

“Huệ Tần muội muội thật đúng là miệng lưỡi sắc bén, ta chỉ vừa thuận miệng hỏi thôi mà ngươi đã có thể nói ra nhiều lời tới vậy, chẳng trách nghe đâu chỉ vì chuyện băng phiến mà ầm ĩ với Nội Vụ Phủ mấy ngày, Hoàng Thượng nghe thấy việc này thì rất đau đầu đấy.”

Sắc mặt Huệ Tần thay đổi: “Ngươi!”

Hồ phi tự đắc nói: “Nhưng ít nhiều cũng vì tỷ tỷ nháo như vậy, Hoàng Thượng lo ta ở không quen, cố ý thưởng ta rất nhiều băng phiến, chỗ muội muội ở bây giờ thật sự rất lạnh.”

Hoàng Hậu lãnh đạm nói: “Được rồi, nói thế nào cũng là cung phi chính kinh, gây sự ồn ào giống như mấy người đàn bà có chồng ngoài chợ còn ra thể thống gì. Nếu Huệ Tần không đủ băng phiến thì lấy ở chỗ ta một ít đi, chút băng mà thôi, cũng không phải vật gì hiếm lạ.”

“Giờ cũng không còn sớm, bổn cung còn phải đi thỉnh an Thái Hậu, các ngươi đều về trước đi.”

“Vâng.”

6.

Nhóm cung phi lần lượt bước ra ngoài, ta và Thúy Liễu đi sau cùng, cố gắng không để người khác chú ý.

Nhưng kết quả khi đi ra cửa cung Hoàng Hậu vẫn bị người ta gọi lại.

“Ngươi chính là Lê Đáp Ứng kia?”

Hồ Phi đã chờ ở đó từ lâu, kiêu căng ngạo mạn liếc nhìn ta.

Ta cúi đầu hành lễ: “Vâng, ta Lê Đáp Ứng tham kiến nương nương.”

Hồ Phi hừ lạnh một tiếng, “Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn xem.”

Ta sợ hãi ngẩng đầu, để lộ ra một khuôn mặt nhợt nhạt sống không nổi ba tháng.

Hồ Phi nhìn thấy, bất ngờ bị dọa sợ.

“Sao ngươi lại ra cái bộ dạng như quỷ này!”

Ta cúi đầu, ho khan vài tiếng, nói: “Thần thiếp ốm bệnh nằm suốt trên giường mấy tháng, khó tránh nhiễm phải chút bệnh khí.”

Cái này đâu chỉ là nhiễm chút bệnh khí, thật sự nhìn như không sống được bao lâu nữa.

Hồ Phi chán ghét lui về sau vài bước: “Từ sau nhìn thấy bổn cung tự giác tránh xa một chút, khỏi phải đem căn bệnh kinh tởm kia của ngươi truyền đến bổn cung.”

Bệnh thành bộ dạng này, nghĩ thấy cũng không có khả năng khiến cho Hoàng Thượng để ý.

Hồ Phi hừ nhẹ một tiếng, ném khăn tay ra xa.

Nàng ta đi rồi, trước mặt một cơn gió nhẹ thổi tới.

Thúy Liễu hít hít mũi: “Tiểu chủ, thơm quá đi.”

Ta cũng thử ngửi nhẹ, rất đậm hương hoa hòa với một ít hương sữa.

Nhưng mùi hương này quá nồng, chỉ thoáng ngửi qua thôi sẽ xộc lên làm người ta choáng váng, cũng không biết sao Hoàng Thượng chịu đựng được lâu đến vậy.

Thúy Liễu có hơi ngưỡng mộ: “Hương thơm trên người Hồ phi thơm thật đấy, tới ngay cả dầu thơm thơm nhất nước Đại Lương chúng ta cũng không làm ra được hương thơm này đâu.”

“Đó là điều đương nhiên, để mà nói nơi có hương liệu thịnh hành phổ biến nhất chắc chắn là ở Tây Vực và bên kia Châu Phi, hiện tại trong nước chủ yếu vẫn là mùi hương thực vật đơn giản tự nhiên, hương thơm tự nhiên……”

“Tiểu Thúy, đầu ngươi cũng thông minh thật nha!”

Ta mạnh bạo khen Thúy Liễu một câu, xoay người nhanh chóng đi về.

Vẻ mặt Thúy Liễu mê mang: “Tiểu chủ người đang nói gì vậy, nô tỳ nghe không hiểu. Tiểu chủ người đi chậm chút, đợi ta với!”

7.

Ta gọi Nội thị Tào tới hỏi tình hình.

“Hương liệu Tây Vực?” Nội thị Tào cẩn thận suy nghĩ một lát, “Trong kinh thành hình như có một nhà Trân Bảo Trai chuyên bán những đồ vật kỳ trân dị bảo, loại hương liệu này chắc là có thể mua được.”

“Nhưng mà tiểu chủ, hương liệu Tây Vực đắt lắm đấy, trước đây có hồ tiêu, giá của một lạng có thể so được với vàng.”

Ta đã tính trước: “Ngươi không cần lo về giá cả, chỉ cần mang về cho ta những hương liệu trên thị trường mỗi loại mua một ít là được.”

“Còn nữa, lần sau khi ngươi xuất cung, giúp ta mua chút trái cây về.”

Bây giờ trời nóng, khoai lang nướng với mía nướng không còn bán được nữa.

Nhưng làm sao ta có thể quên được, mùa đông bán đồ uống nóng, thì tất nhiên mùa hè phải bán đồ uống lạnh!

Cấp vị của ta thấp, theo nguyên tắc tất nhiên không có băng, nhưng ta có thể tự làm mà.

Năm đó khi xuyên qua thịnh hành một phong trào, cách làm băng bằng phương pháp cổ đại ta còn nhớ được hai cái.

Tìm ở trong hoàng cung một lượng lớn diêm tiêu (nitrat kali) không quá thực tế, vì thế trước tiên ta tìm chút muối thô về.

Mất khoảng vài ngày để làm băng chiếm hơn phân nửa căn nhà, ta chọn một cung thất âm u hẻo lánh, đưa toàn bộ băng dọn vào.

Cung thất ta ở thật sự rất hiu quạnh, cách lãnh cung rất gần, hơn nữa lại cách xa Hoàng Thượng bên kia, một Tú Nữ có chút bối cảnh sẽ không tới đây ở, vậy nên ta một mình độc chiếm toàn bộ cung điện (hơn nửa là bỏ hoang), cực kì tự tại.

Ta với Thúy Liễu hơn nửa đêm đem tất cả băng dọn qua, căn phòng này vốn đã âm lãnh, trong nháy mắt đã giống hệt hầm băng.

Thúy Liễu không chịu được rùng mình một cái: “Tiểu chủ, mùa hè trước giờ ta chưa từng thấy mát lạnh như vậy đâu.”

Ta cười hì hì: “Chờ khi trời nóng hơn, chúng ta sẽ dọn đến đây ngủ.”

Thúy Liễu: “Được!”

Một tháng sau, xe đồ ăn vặt lại tái xuất giang hồ.

Chỉ là khoai lang nướng mía nướng đã đổi thành trái cây ướp lạnh với rượu nếp hoa quế bánh trôi nhỏ, than biến thành tảng băng lớn, thùng gỗ đựng nước đường nóng giờ đã phủ một lớp vụn băng rất dày, bên trong vụn băng, trên đó cắm rất nhiều cây kem màu sắc khác nhau.

Những viên đá lạnh có thể ăn này là ta dùng số diêm tiêu vất vả đi tìm để làm, những nơi ta và Thúy Liễu có thể đi không nhiều, sau khi đem số diêm tiêu tìm được đi chắt lọc, số lượng còn lại không nhiều, vậy nên lượng kem mỗi ngày đều có giới hạn.

Khi ta với Thúy Liễu đẩy xe đồ ăn vặt đến chỗ kia ở lãnh cung, đã có người đợi tại đấy.

Tiểu thái giám trẻ tuổi đang khoanh tay chờ ở đó, vừa thấy ta đi đến thì cười nói: “Hôm nay có đồ ăn ngon phải không?”

“Tin tức của ngươi nhạy thật đấy.”

Ta trêu một tiếng, mở nắp thùng gỗ ra: “Coi như vì ngươi là người đầu tiên tới, muốn ăn gì? Ta mời.”

Tiểu thái giám nhỏ giọng lầu bầu một câu, ngẩng mặt cười nói: “Không cần, ta chỉ mua hộ người khác, hắn ta có tiền, không cần tiết kiệm cho hắn ta đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play