1
“Tiểu chủ đã tỉnh chưa? Nô tì hầu hạ người dậy nhé.”
Ta lật người lại thì nghe thấy một giọng nữ nói với mình như vậy.
Dù rằng đã ở đây rất nhiều ngày, nhưng lúc mới tỉnh dậy ta có hơi ngạc nhiên.
Giọng nói bên ngoài vẫn còn tiếp tục: “Tiểu chủ?”
Ta ngừng suy tư, nói: “Vào đi.”
Màn che giường được vén lên, một người mười bốn mười lăm ăn mặc như nha hoàn tiến vào, hành lễ với ta.
“Nô tì sẽ thay y phục cho tiểu chủ ngay bây giờ.”
Ở đây mấy ngày, ta cũng tìm hiểu rõ thân phận của mình.
Đây là một quyển sách cung đấu, mà ta là bia đỡ đạn nhỏ ở trong đó.
“Ta” là Tú Nữ vừa mới vào cung năm nay, từ sau khi được phong làm Đáp Ứng thì vẫn luôn bị vắng vẻ.
Phụ thân làm quan trong triều, chức quan không lớn, người cũng không bắt mắt.
Ta ở trong cung đấu bị lửa cháy lan đến, rồi liên lụy đến cả người nhà.
Cả nhà bị kết án lưu đày, xong ngã bệnh rồi chết trên đường đi.
Mà ta cũng bị ném vào lãnh cung, vào một đêm nọ bị người ta hạ độc chết, còn bị ngụy tạo thành tự sát.
Ngẫm đến kết cục trong sách, ta không kìm được lạnh người một cái.
Bây giờ cách thời điểm ta bị cung đấu làm liên lụy còn có hai năm, trong từng ấy năm ta nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi hoàng cung.
2.
Ta chuyển mấy thứ này vào trong phòng, lựa chọn mấy món cần thiết lấy ra.
Thúy Liễu không hiểu: “Tiểu chủ, thế này là người muốn làm gì ạ?”
Ta nói: “Có thể làm gì nữa, nghĩ cách kiếm tiền chứ làm gì, bây giờ sắp sửa phải ăn trấu nuốt cỏ đến nơi rồi.”
Hai mắt Thúy Liễu trợn to: “Không lẽ người định bán hàng kiếm tiền ở trong cung hả?”
Ta nhìn qua nàng ấy một cách khen ngợi: “Quả nhiên là nha hoàn bên cạnh ta, thật sự thông minh!”
“Không được đâu, không được đâu.” Đầu Thúy Liễu lắc như trống bỏi, “Tuyệt đối không được, tiểu chủ, chúng ta không thể làm vậy được, mất mặt lắm.”
Ta gõ vào đầu nàng ấy: “Cơm cũng sắp không còn mà ăn, ngươi còn lo mất mặt hay không à?”
“Dù là gì người cũng không thể đi, nếu để các phi tần khác nhìn thấy thì sau này không biết họ đâm sau lưng chúng ta như thế nào đâu!”
Thúy Liễu dùng cơ thể giữ thật chặt những món đồ ta phải dùng.
Ta cười hỏi: “Có chắc là ngươi không cho ta đi?”
Thúy Liễu kiên quyết bảo vệ lẽ đúng: “Tiểu chủ, người phải suy xét vì thanh danh của người, chuyện này thật sự không thể làm!”
Ta cam đoan nói: “Ngươi an tâm, ta sẽ không dùng thân phận của mình để ra ngoài bán hàng đâu.”
Thúy Liễu vẫn không đồng ý.
Ta buộc lòng phải đưa ra con át chủ bài: “Nếu như ngươi vẫn không tránh ra, ta sẽ tiếp tục lấy bạc đưa cho công công Kính Sự Phòng.”
Ngày trước nguyên chủ chấp mê bất ngộ đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho Thúy Liễu.
Suy cho cùng việc phi tần bí mật hối lộ Kính sự Phòng một khi bị phát giác sẽ là chuyện lớn làm rơi đầu.
Giữa mất mặt và rơi đầu, nàng ấy vẫn chọn mất mặt thì hơn.
……
Bốn ngày sau.
Đành rằng đã thỏa hiệp, nhưng khi Thúy Liễu nhìn thấy hai bộ quần áo thái giám trước mắt, mặt vẫn tái mét đi.
Hai bộ này ta dùng tiền mua chỗ nội thị Tào.
Bây giờ hắn làm việc ở Nội Vụ Phủ, thường có cơ hội được xuất cung, ta còn để hắn mua giúp không ít đồ.
Chỉ vì để kiếm tiền, ta đã đem bán gần hết những thứ có trong nguyệt bổng.
Nếu không kiếm được tiền, tháng này chúng ta hai người sẽ đều phải uống gió Tây Bắc.
Trong Ngự Hoa Viên, hai tiểu thái giám lén la lén lút đi dọc trên đường.
Rõ ràng ban ngày ban mặt mà hai người này nhìn cứ như đi ăn trộm.
Thúy Liễu lặng lẽ đi theo sau ta, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ: “Tiểu chủ, chúng ta quay lại đi, Ngự Hoa Viên chưa có ai đâu.”
Ta ôm cái bọc chứa đồ khởi nghiệp, nhìn nàng ấy tiếc rèn sắt không thành thép: “Mọi thứ cũng đã làm ra xong rồi, không bán đi chả nhẽ hai người chúng ta ăn hết à?”
Thúy Liễu rất do dự: “Nhưng mấy thứ này đều là bên kia Tây Dương mới truyền bá qua, cách làm của người cũng chưa ai thấy bao giờ, có thật là bán đi được không ạ?”
Ta tràn đầy tự tin: “Chuyện này ngươi cũng không cần quan tâm, ta có cách hết rồi!”
3.
Ta đi về phía trước một đoạn thì phát hiện gần bên hồ lạnh có người.
Ở trên mặt băng, một bóng người đang uyển chuyển nhảy múa, cách đó không xa là vài tiểu cung nữ với thái giám đứng canh.
Thúy Liễu kinh ngạc thầm thì nói nhỏ: “Tiểu chủ, đấy là Thục Phi!”
Ta rất vui, tuy rằng ta biết mấy ngày nay Thục Phi sẽ qua đây, nhưng không có nghĩ tới mới một lần đã gặp được, vận khí quá tốt.
Ta ôm đồ, nhanh như chớp chạy lon ton đến bên cạnh những cung nữ kia, cố hết sức hạ thấp giọng nói:
“Các tỷ tỷ, thật là khó cho mọi người khi phải đứng ngoài trời lạnh lâu như vậy, ở chỗ ta có mang theo một ít đồ ăn nóng, các ngươi có muốn đến đây làm ấm cơ thể chút không?”
Mấy cung nữ nọ đã đứng đợi liên tục không nghỉ một lúc lâu, cả ngón tay và gò má đều lạnh đến mức ửng đỏ.
Có tiểu cung nữ không kìm được hỏi: “Đồ ăn gì nóng cơ?”
Ta lấy ra từ trong cái bọc một thứ rồi quơ quơ trước mặt mọi người: “Đây là khoai lang nướng được mang từ bên Tây Dương về, ta dùng than lửa nướng đến khi mềm mềm, rất là ngọt.”
Nóng, lại còn ngọt.
Mùa đông tháng chạp lạnh lẽo, ở trong một nhóm cung nữ thái giám mà đồ ăn và đồ giữ ấm đều chỉ ở mức trung bình, hai cái trên không khác gì buff xếp tầng lên nhau.
Ngay tức khắc có người động lòng hỏi: “Thật là ngọt, bao tiền một cái?”
Ta nhoẻn miệng cười cười: “Không đắt, một đồng bạc một cái.”
Có tiểu thái giám cao giọng mắng: “Một đồng bạc mà không đắt, một tháng tiền của ta mới chỉ có hai đồng!”
Ta ngay lập tức phản bác lại: “Vị tiểu ca này, thứ này của ta chính là hàng hóa hiếm lạ bên ngoài cung, mua được vào đây tốn rất nhiều tiền, hơn nữa còn phải mua than củi để nướng, mất rất nhiều thời gian, mà hiện tại than củi mỗi ngày một giá đấy.”
Lời này ngược lại cũng không tính là giả.
Hai tiểu thái giám thương lượng với nhau chút, góp chung mua một cái.
Còn lại mấy tiểu cung nữ vẫn hơn lưỡng lự.
Ta khuyên nhủ nói: “Thục Phi nương nương chưa biết còn chờ ở đây đến bao giờ, nếu các ngươi không ăn thì ôm vào tay cho ấm cũng được mà. Thứ này đề lúc không hỏng, sau khi về vẫn có thể đem ra ăn tiếp.”
“Ngay cả khi chúng ta đi hầu hạ người khác, cũng nên đối xử tốt với mình một chút đúng không?”
Trong lòng mấy cung nữ cảm động vô cùng, doanh thu cộng thêm bốn đồng bạc.
Ta chạy lon ton về, mừng khấp khởi chia sẻ thành quả chiến đấu với Thúy Liễu, Thúy Liễu rất nhanh đã khóc.
“Tiểu chủ, chúng ta chi ra mấy lượng bạc mua khoai lang, bây giờ số tiền này đến cả mua than cũng không đủ.”
“Nhìn ngươi kìa, ngươi đây đúng là không biết nhìn xa trông rộng.”
Ta hận rèn sắt không thành thép mà trách: “Mấy củ khoai lang đấy mười lăm văn tiền một cân, giờ bán đi bốn củ đã kiếm lời bốn đồng bạc, lợi nhuận này căn bản là tăng lên gấp bội.”
Thúy Liễu khóc không ra nước mắt: “Ta nói không lại người, để ta về tiếp tục nướng khoai.”
Nàng ấy về lập tức đem toàn bộ khoai đi nướng, nàng ấy không tin tiểu chủ nhà mình có thế bán hết đống này trong hai ngày tới.
Nếu như lỗ vốn một khoản tiền lớn, chắc tiểu chủ nhà nàng có thể sẽ từ bỏ suy nghĩ này đúng không.