Cung Đấu Không Bằng Bán Khoai Lang

Chương 2


1 tháng


4.

Thúy Liễu nghĩ rất hay.

Nhưng kết quả thì.

“Thế mà thật sự bán hết á?”

Thúy Liễu không dám tin: “Tiểu chủ, người không có nói đùa với ta đó chứ.”

Ta ôm tráp ở trên giường đếm tiền đến say mê: “Mấy chuyện này ta nói đùa với ngươi làm gì.”

Thục Phi nhảy trên mặt băng liên tục ba ngày, cuối cùng cũng nhảy đến khi Hoàng Thượng đi ngang qua.

Từ đấy về sau trong khoảng thời này, bên cạnh hồ lạnh chưa từng thiếu vắng bóng người, mỗi phi tần mang theo một nhóm hạ nhân, ba năm phi tần tụ tập lại với nhau, mấy hạ nhân bên kia gộp vô đủ thành một đội bóng đá.

Nhất là vì mấy nàng ta muốn trông phong nhã xinh đẹp nên toàn để những hạ nhân đứng cách xa xa, chuyện này càng giúp hành động của ta thuận lợi.

Chỉ vài ngày sau, toàn bộ lô khoai nướng đều đã bán hết, tất cả lãi được bảy lượng bạc.

Trong cung nhiều kẻ có tiền ghê ta.

Thúy Liễu khóc không ra nước mắt: “Tiểu chủ, nếu như người thiếu tiền thì viết lá thư gửi lão gia xin một ít, tùy ý nhận mấy trăm lượng là đủ tiêu mấy tháng rồi.”

Ta rất không đồng tình: “Nói cái gì vậy hả, ta đã lớn từng này rồi, làm sao có thể không biết xấu hổ ngửa tay xin tiền người nhà.”

Chủ yếu là vì ta không biết viết thư pháp, sợ bị lộ.

“Được rồi, nếu ngươi không có việc gì làm thì đến chỗ góc cung bên đó xem có tin tức gì không đi.”

Góc cung ý chỉ góc Đông Bắc của lãnh cung.

Sau khi khoai lang nướng được danh tiếng nhất định, mỗi ngày có không ít người muốn mua, nhưng vì ban ngày rất nhiều cung nhân bận làm nhiệm vụ, không tiện để qua đây nên ta bắt đầu mở chế độ hẹn trước. 

Muốn mua khoai lang nướng thì người ấy ghi ra thời gian, số lượng và địa chỉ, ta nướng xong sẽ sai người mang qua. 

Không lâu sau, Thúy Liễu cầm theo một hầu bao đựng bạc vụn quay về.

“Tiểu chủ, Lan Nghi Cung bên đó ghi lại nói rằng muốn năm mươi củ khoai lang nướng ngay trong đêm nay.”

Lan Nghi Cung là cung điện của Thục Phi. 

Nghe nói dạo gần đây Thục Phi xuân phong đắc ý, ngày hôm qua còn thưởng lớn cho hạ nhân, bảo sao có nhiều tiền mua đồ ăn vặt.

Đây là xây dựng thành một nhóm rồi còn gì.

Năm mươi củ khoai lang nướng rất nặng, ta dứt khoát tìm nội thị Tào tới, để hắn vác hai gánh đem qua, cho hắn một đồng bạc coi như làm phí chạy vặt.

Nội thị Tào gần đây thường giúp ta đưa đồ, kiếm chác được không ít thứ tốt, hơn nữa bây giờ công việc ở Nội Vụ Phủ cũng không nhiều, căn bản gọi lúc nào đến lúc đó.

Nội thị Tào đến sớm, vẫn còn vài củ khoai lang chưa kịp nướng.

Nội thị Tào ngồi quỳ trên thảm lót nhung, cười híp mắt nói: “Món ăn này gần đây ở trong nhóm người nội thị rất được hoan nghênh, rất nhiều người đều biết món này, còn muốn mua để nếm thử.”

Ta cười nói: “Làm phiền công công quảng bá nhiệt tình, bây giờ mới bắt đầu mùa đông, thứ đồ ăn này vẫn còn bán được lâu, thế cái mà ta muốn làm xong chưa?”

Nội thị Tào nói: “Việc tiểu chủ phân phó nô tài nào dám chậm trễ ạ, buổi tối hôm nay có thể xong luôn. Đợi nửa đêm nô tài xuống trực sẽ lại kéo dài thời gian hỏi thăm, hôm sau sẽ đưa tới cho người.”

“Vậy là tốt.”

Nội thị Tào vác đòn gánh đi rồi thì Thúy Liễu lo lắng nói: “Tiểu chủ, người là phi tần trong cung, thân thiết với nội thị quá sẽ không tốt đâu, chẳng may để người ta nhìn thấy…”

Ta hướng về sập ngồi xếp bằng, điềm nhiên nói: “Sẽ không đâu, chưa nói đến việc chỗ này của chúng ta xưa giờ chả có ma nào ghé qua. Dù cho thật sự bị nhìn thấy thì hắn cũng không thể khai ta ra.”

Khoai lang bên ngoài cung bán mười văn tiền một cân, nhưng hắn lại bán cho ta mười lăm một cân, chênh giá của một cân khoai lang đã lời hẳn năm văn tiền.

Mỗi khi ta bảo hắn đi chuyển đồ cũng trả cho hắn không ít phí đi giao hàng.

Công việc hắn ở Nội Vụ Phủ chỉ có năm đồng bạc một tháng, mà chạy việc ở chỗ ta có vài ngày, tiền giao hàng đã là ba đồng bạc, cộng thêm mấy sự chênh giá trước ấy, hắn còn lâu mới chịu buông bỏ công việc béo bở này.

Sáng sớm ngày hôm sau, nội thị Tào từ sớm mang qua thứ đồ mà ta cần.

Đó là một chiếc xe gỗ có hình dáng kì lạ.

“Kiểu đồ vật này cũng là lần đầu tiên lão thợ đầu làm, người xem xem nếu có chỗ nào không đúng ý thì để ta kêu ông ta làm lại một lần nữa.”

Ta rất hài lòng: “Không tệ, đây là thứ ta muốn.”

Đấy là một chiếc xe bán đồ ăn vặt phiên bản cổ đại, tấm ván sắt bên trái để nướng khoai lang và mía, không gian bên dưới dùng đựng than củi rất rộng, bên cạnh đó còn có một cái thùng gỗ lớn.

Dưới xe còn có chỗ để chứa nhiều vật dụng linh tinh.

Nội thị Tào xoa xoa tay, cười tha thiết hết mức: “Tiểu chủ, ngoài chiếc xe này ra, những đồ vật ngài muốn mua ta cũng đã mua hết và để trong phòng bếp nhỏ giúp ngài rồi.”

Ta tán thưởng nhìn hắn một cái: “Ngươi làm việc ngày càng nhanh nhẹn.”

Nội thị Tào lưng cúi thấp xuống hơn: “Nô tài có thể được tiểu chủ khen ngợi đã là phúc đức ba đời, những việc như thế này nào dám sơ suất.”

Nói thì nói như vậy, chứ tiền thì hắn một đồng cũng không được thiếu.

Nội thị Tào rời đi, ta cùng Thúy Liễu đi vào trong phòng bếp nhỏ.

Sau khi khoai lang nướng, mía nướng, nước mía tất cả chuẩn bị xong thì cả hai chất lên xe đẩy, bên dưới bắt đầu bỏ than lên để giữ nhiệt.

Ta với Thúy Liễu thay bộ quần áo, một đường khuất bóng đi thẳng tới phía góc Đông Bắc ở lãnh cung.

Chỗ này trong khoảng thời gian gần đây đã bị mấy thái giám cung nữ trong cung biết rõ, không quá lâu bọn ta đã chờ được người đến.

Đây là một tiểu thái giám rất lạ mặt, nhưng dạo này ta hay được nhìn thấy những khuôn mặt mới nên cũng không để tâm.

Tiểu thái giám nói chuyện nhỏ nhẹ, còn có vẻ nho nhã: “Đây là nơi bán khoai lang nướng đúng không?”

Ta cười rất niềm nở: “Không chỉ có mỗi khoai lang nướng đâu, chỗ ta còn bán mía nướng với nước đường nóng, hôm nay mới bán đấy, ngươi có muốn thử không?”

5.

Quán nước đường của ta mở rất thành công.

Một mùa đông trôi qua, trừ đi phí tổn, tình toán sau cùng thì thu vào tay được hơn năm trăm lượng.

Mấy tháng nay hầu như tất cả cung nữ thái giám đều biết đến quán nước đường của ta, chỉ là gần đây tiết trời ấm áp, nước đường giá rẻ vẫn có người uống, chứ khoai lang nướng không còn ai mua.

Ta đang phát sầu sau này vụ làm ăn như thế nào thì Thúy Liễu nhắc ta: “Tiểu chủ, trước mắt thấy thời tiết ngày càng ấm lên, bệnh của người nên khỏi thôi.”

“Hả? À… Ừ.”

Ta suýt nữa thì quên mất, thân là cung phi, ta phải đi thỉnh an với Hoàng Hậu.

Chỉ là khi vừa mới tới đây ta sợ nếu hơi sơ suất sẽ làm ra chuyện sai lầm gì, cho nên lập tức giả bệnh xin phép nghỉ dài hạn.

Bây giờ sắp sửa đến mùa hè, bệnh phong hàn của ta cũng nên khỏi.

Nhìn xuống gương, một mùa đông này trôi qua, ta ăn đến mức trắng trẻo đầy đặn, không có chút gì gọi là dáng vẻ ốm triền miên nằm trên giường bệnh.

Chát một lớp phấn thật dày lên mặt mình, thật sự đem bản thân biến thành bộ dạng không còn sống được lâu, sau khi chắc chắn không có gì sai sót thì ta mới đi ra cửa.

Thúy Liễu thấp giọng phổ cập khoa học tình hình hiện tại với ta: “Tiểu chủ, trong thời gian chúng ta đóng cửa dưỡng bệnh, ở cung lại nhiều thêm một vị phi tử đến từ Tây Vực, nghe nói trên người có mùi thơm lạ, gần đây rất được sủng ái.”

“Trên người có mùi thơm lạ? Chẳng lẽ là Hương Phi?”

Ta ngay lập tức nhớ về Đại Thanh.

Biểu cảm của Thúy Liễu có chút kì lạ, như là cố gắng nhịn cười: “Không phải, vì trên người nàng ta có mùi thơm lạ thu hút rất nhiều bướm, cho nên được phong hiệu gọi là Hồ Phi.”

Hồ Phi. 

Hồ Phi?

Hồ loạn Phi?

Tên gì nghe tệ thế. (*)

(*) Phong hiệu Hồ Phi là 糊妃 , sau nữ chính sử dụng chữ đồng âm (hú fēi) hiểu thành 胡飞 - 胡乱飞 (bay lung tung)

Thúy Liễu nhỏ giọng nói: “Nghe nói lúc Tông Nhân Phủ đưa phong hiệu, đúng lúc bên kia Thục Phi với Huệ Tần đi thỉnh an Hoàng Hậu.”

“Ta biết rồi!”

Đây là gì!

Đây là cung đấu phiên bản thực tế!!!

Ai mà nghĩ tới ta lại có thể được chứng kiến!!!

Thúy Liễu kéo nhẹ tay áo ta: “Tiểu chủ, biểu cảm của người như muốn ăn thịt người ấy. Ta biết người không thích thỉnh an, nhưng phải kiềm chế, người nhất định phải kiềm chế nhé.”

Ta điều chỉnh lại biểu cảm của mình xong thì đi thỉnh an Hoàng Hậu.

Ta cứ nghĩ mình đến rất sớm, kết quả lúc đi vào người đã ngồi đầy phòng.

Ta nỗ lực khống chế không cho bản thân nhìn loạn: “Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, chúc Hoàng Hậu nương nương phượng thể kim an.”

Một giọng nói ôn hòa mang theo thiện ý nói: “Đứng lên đi, ban tọa.”

Ta ngồi trên ghế đẩu ở phía cuối cùng hàng ngũ, rũ mi nhắm mắt, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play