Mộ Minh Đường buông lời đe dọa, nói nếu không được của hồi môn tương đương với Tưởng Minh Vi thì sẽ cắt tóc. Tưởng thái thái bị nàng làm cho tức đến đau ngực, nhưng lại không dám thực sự mạo hiểm.

Mộ Minh Đường đã không còn phụ mẫu, không có gì ràng buộc, nếu bị dồn vào đường cùng, ai biết được cô nương này sẽ làm ra chuyện gì? Bây giờ Hoàng đế đã tuyên bố cưới thê tử cho Kỳ Dương Vương trước mặt văn võ bá quan, nếu lúc này Mộ Minh Đường xảy ra mệnh hệ gì, Tưởng gia sẽ đi đâu để tìm một vị nhị tiểu thư khác?

Tưởng gia đã từng trải qua một lần trốn hôn, không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự thử thách nào đối với quyền lực Hoàng gia nữa. Tối đó Tưởng thái thái kể lại yêu cầu của Mộ Minh Đường cho Tưởng Hồng Hạo nghe, Tưởng Hồng Hạo cắn răng nói: "Tiền bạc chẳng qua là vật ngoài thân, so với tương lai của cả gia tộc thì thực sự không đáng gì. Cứ làm theo lời nàng ta, chuẩn bị sính lễ cho nàng ta như Minh Vi. Bỏ tiền ra mua chức chủ sứ Tam ty vẫn đáng giá."

Tưởng thái thái nghe xong cảm thấy vô cùng không cam lòng, nhưng Tưởng Hồng Hạo đã ra lệnh, bà cũng không thể phản bác, đành phải ấm ức chấp nhận.

Sau đó, khi Tưởng gia chuẩn bị vàng bạc, trang sức, nội thất bằng gỗ hồng, quả nhiên đều làm thành đôi. Tưởng gia chỉ có một mình Tưởng Minh Vi, Tưởng thái thái sau khi sinh Tưởng Minh Vi thì không thể mang thai nữa, mà những năm qua, các tiểu thiếp trong hậu viện cũng không có con. Tưởng Hồng Hạo những năm đầu còn mong muốn có con, cuối cùng cũng từ bỏ ý định sinh nhi tử, dồn toàn tâm toàn ý vào con đường quan lộ.

Có một nhi nữ làm Vương phi, sau này có thể còn làm đến Hoàng hậu, so với mười nhi tử bất tài còn tốt hơn nhiều. Chỉ cần chức quan của ông ta đủ cao, sau này còn lo không có người dưỡng già đưa tiễn sao?

Tưởng gia chỉ có một mình Tưởng Minh Vi, có thể tưởng tượng được khi Tưởng thái thái chuẩn bị của hồi môn cho nàng ta rộng rãi như thế nào. Tuy nhiên, gia tài Tưởng gia chỉ có ngần ấy, giờ lại thêm một Mộ Minh Đường, Tưởng gia nhất thời không thể lấy thêm tiền bạc bù đắp, đành phải cắt giảm một nửa sính lễ của Tưởng Minh Vi để san sẻ cho Mộ Minh Đường.

Chuyện này Tưởng thái thái không dám nói cho Tưởng Minh Vi, cuối cùng nhìn vào danh sách sính lễ, trong lòng Tưởng thái thái tức đến phát khóc. Nhưng không có cách nào khác, dù Tưởng thái thái có khó chịu đến đâu, cuối cùng vẫn phải gượng cười, vui vẻ tiễn Mộ Minh Đường xuất giá.

Mộ Minh Đường gả cho Kỳ Dương Vương, Tưởng Minh Vi gả cho Tấn Vương, Kỳ Dương Vương là trưởng, nên hôn sự của Kỳ Dương Vương phải làm trước. Ngày thành thân, Mộ Minh Đường mặc phượng quan hà bào, ngồi trên giường cưới nghe các tức phụ chải đầu* nói những lời chúc phúc mà ngay cả họ cũng không tin. Phượng quan trên đầu nặng đến mức nàng không thể ngẩng đầu lên, nhưng Mộ Minh Đường vẫn ngồi ngay ngắn, chờ đợi đoàn rước dâu đến.

(*): Tức phụ chải đầu (梳头媳妇) là cụm từ để chỉ những người phụ nữ được mời đến để chải đầu và trang điểm cho cô dâu trong ngày cưới.

Có nữ tử nào mà không khao khát một hôn lễ hoành tráng và long trọng, rõ ràng cuộc đời này của Mộ Minh Đường chỉ có một lần này thôi. Tân lang đang hôn mê, khách khứa ngoài mặt chúc phúc, thực tế đều đang cười nhạo, ngay cả các bà mối cũng làm việc một cách qua loa.

Người khác không cho nàng thể diện, nàng tự cho mình thể diện. Bất kể người khác như thế nào, đối với nàng, hôn lễ này chắc chắn phải trang trọng và hoàn hảo nhất. 

Giờ lành đã đến, đoàn rước dâu dừng lại trước cổng Tưởng phủ. Mộ Minh Đường được các nha hoàn đỡ lên kiệu hoa.

Hiển nhiên, Tạ Huyền Thần không thể tham dự hôn lễ, hắn bây giờ vẫn đang hôn mê. Nhưng nhiều nghi lễ không thể thiếu người, dù đã bớt đi rất nhiều thủ tục, vẫn có vài cái là bắt buộc. Cuối cùng, chỉ có thể để Tạ Huyền Tế ra mặt, thay Tạ Huyền Thần hoàn thành các nghi lễ tại Tưởng gia với tư cách là đệ đệ kiêm người tiếp khách.

Kiệu hoa đi quanh Kinh thành một vòng, cuối cùng mới đến Kỳ Dương Vương phủ trong tiếng trống chiêng rộn ràng. Mộ Minh Đường ngồi trong kiệu hoa chao đảo, nghĩ rằng màn trình diễn này thật hoành tráng. Có lẽ trong mắt người dân thường, nàng cũng là kiệu hoa mười dặm, phong quang vô hạn, vẻ vang trở thành Vương phi rồi nhỉ?

Rất rõ ràng, càng về sau, tiếng kèn trống bên ngoài càng lớn, như thể đang cố tình che giấu điều gì đó. Mộ Minh Đường dù không nhìn thấy cũng có thể đoán ra, có lẽ càng gần Kỳ Dương Vương phủ, càng không ai dám đến gần, hai bên đường người đi lại vắng vẻ, không một bóng người, còn yên tĩnh hơn cả nghĩa trang, nên những người thổi nhạc mới cố tình tăng âm lượng, thêm phần náo nhiệt.

Đây chính là nơi nàng sẽ sống suốt phần đời còn lại, Mộ Minh Đường lặng lẽ thở dài, kéo váy, chậm rãi bước xuống kiệu hoa.

Bước vào Kỳ Dương Vương phủ, có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí khác biệt hoàn toàn so với Tưởng phủ, nơi khách khứa đông đúc, và các con phố nhộn nhịp.

Mộ Minh Đường đội khăn trùm đỏ, tầm nhìn toàn một màu đỏ. Nàng không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng ít nhất có thể nghe thấy, hai bên không có chút âm thanh nào. Nếu không phải nhìn thấy bậu cửa cao ngất và viên gạch phẳng lì dưới chân, nàng đã nghĩ mình đang ở một tử thành. 

Tạ Huyền Tế thay Tạ Huyền Thần hoàn thành nghi lễ ở Tưởng phủ, nhưng phần sau đó, hắn ta không thể thay thế được. Khu vực Kỳ Dương Vương phủ quá tà môn, ngay cả Tạ Huyền Tế cũng không muốn ở lại lâu, Mộ Minh Đường đành phải tự mình vào chính đường, theo sự hướng dẫn của lễ quan, một bái thiên địa, hai bái cao đường, cuối cùng, đối diện với không khí trống trải, chậm rãi hạ bái.

Lễ quan lập tức hô to: "Lễ thành. Đưa vào động phòng."

Hắn hô lớn như vậy, như sợ chậm trễ một chút sẽ làm lỡ việc gì đó. Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ Mộ Minh Đường đi về phòng tân hôn.

Không ai dám đi sâu vào Kỳ Dương Vương phủ, càng không thể có chuyện bố trí phòng tân hôn, nên cái gọi là phòng tân hôn, thực ra chính là tẩm điện của Tạ Huyền Thần.

Mộ Minh Đường không nhìn thấy đường, nhưng rõ ràng cảm nhận được không khí càng lúc càng căng thẳng, đến cuối cùng, tai còn nghe thấy tiếng va chạm của đao kiếm và áo giáp. Càng đi sâu, hai nha hoàn đỡ Mộ Minh Đường càng thở gấp, tay cũng bắt đầu run rẩy, đến một cửa điện, cả hai đột nhiên buông tay, vội vàng lùi lại hai bước: "Vương phi, tân phòng ở phía trước. Nô tỳ không tiện vào trong điện, Vương phi tự vào đi."

Nói xong, cả hai không kịp thi lễ, liền quay đầu chạy. Một nha hoàn chạy quá vội, thậm chí còn ngã một cái.

Mộ Minh Đường thở dài, đến nước này, nàng cũng không cần phải kiêng kỵ gì nữa, tự mình gỡ khăn trùm đầu xuống, nhìn về phía trước điện.

Cửa điện cao lớn, nặng nề, chạm khắc rồng cuộn nổi bật, dữ tợn. Nơi này lâu ngày không ai đến, trên các họa tiết khắc trên cửa lớn đều bám một lớp bụi mỏng, nhưng mới cũ xen lẫn, bụi bặm bao phủ, không hề làm giảm đi sự uy nghiêm từ đôi mắt như chuông đồng của con rồng.

Mộ Minh Đường bị những con rồng hung dữ đó làm cho giật mình, nàng tự cổ vũ bản thân, đặt tay lên nắm cửa, định thần rồi mới đủ dũng khí đẩy cửa.

Cửa điện rất nặng, nhưng khi đẩy ra, lại không phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, có thể thấy tay nghề và vật liệu đều rất tốt. Đẩy cửa vào, bên trong yên tĩnh, đại điện sâu thẳm, dường như ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu tới.

Mộ Minh Đường dũng khí vừa tích góp được lại tan biến, nàng đội phượng quan quý giá quay đầu lại, nhưng chẳng có ai nhìn nàng, binh sĩ mặc áo giáp đứng thẳng tắp, nhìn kỹ, thân hình cứng ngắc, trên tay thậm chí còn nổi gân xanh.

Mộ Minh Đường biết không ai sẽ giúp nàng, đành phải thầm nhủ "Đại nạn không chết tất có hậu phúc", nhẩm đủ ba lần, mới đủ dũng khí kéo váy, lặng lẽ bước qua ngưỡng cửa.

Mộ Minh Đường vào điện, lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó bước từng bước nhỏ tiến về phía trước. Dáng vẻ của nàng lúc này nào giống một tân nương tử, mà giống một kẻ trộm lén lút hơn. 

Mộ Minh Đường vào bên trong mới phát hiện Kỳ Dương Vương phủ vô cùng xa hoa, đặc biệt là chính điện nơi Kỳ Dương Vương sinh hoạt, vách ngăn gỗ sâu, rèm nặng, đầy tớ như mây thì đương nhiên tôn quý vô song, nhưng bây giờ không có một ai, lại quá đáng sợ.

Mộ Minh Đường luôn nghi ngờ từ phía sau tấm rèm nào đó, sẽ có một con hổ nhảy ra cắn chết nàng. Mộ Minh Đường bị tưởng tượng của chính mình dọa sợ, nàng dừng bước, vòng tay ôm chặt cánh tay dựng đứng, lấy hết dũng khí, nhỏ giọng gọi: "Kỳ Dương Vương điện hạ?"

Giọng nàng tan biến vào sâu trong điện, đương nhiên không có bất kỳ hồi âm nào. Lúc này, Mộ Minh Đường lấy lại tinh thần lạc quan của tiểu dân, quả quyết tự an ủi bản thân, nàng cả đời chưa từng thấy một tòa phủ đệ nào như vậy, sống được một đêm trong một phủ đệ lớn và xa hoa như thế này, chết cũng đáng.

Nghĩ vậy, Mộ Minh Đường lập tức bình tĩnh lại. Nàng hắng giọng, gọi lại: "Kỳ Dương Vương gia, ta tên Mộ Minh Đường, hôm nay đến đây là để thành thân với ngài. Gả gà theo gà, gả chó theo chó, ta cứ thế này mà sống, ngài không nói gì, ta sẽ coi như ngài đồng ý rồi nhé?"

Trong điện vẫn yên ắng, Mộ Minh Đường lập tức tự nhiên tìm một gian nhỏ vừa mắt, dùng hết sức lực kéo một cái giường mỹ nhân vào trong, coi như đã an cư. Nàng cuối cùng có thể tháo phượng quan nặng như muốn đòi mạng, cẩn thận cất đi, sau đó tìm quanh trong không gian nhỏ của mình, muốn tìm một dụng cụ lau chùi, phủi bụi trong phòng.

Dù là chính điện của phủ vương gia xa hoa, không có người ở lâu ngày, cũng sẽ tích bụi.

Mộ Minh Đường tháo bỏ áo choàng dài, chỉ mặc váy lục, lau chùi bụi bặm trên đồ đạc xung quanh. Tẩm điện của Tạ Huyền Thần trong Kỳ Dương Vương phủ, tên là Ngọc Lân Đường, có bảy gian, phía trước có nhà hiên, phía sau có đường đi xuyên qua, hai bên có hành lang nối liền với trai thất*, chiếm diện tích rất lớn.

(*): Trai thất là phòng thờ (thờ Phật, thờ tổ tiên…) Nói chung là liên quan đến Tôn giáo. 

Mộ Minh Đường là một thường dân, chưa từng thấy ngôi nhà lớn như vậy, nàng chỉ tìm được một gian nhỏ ở phía tây chính điện của gian thứ nhất bên cánh phải, trong đó có một bộ ghế ngồi, một cái giường mỹ nhân, góc tường có một tủ áo cực lớn, ở giữa còn có không gian rộng để đi lại, nàng đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.

Nhưng đây chỉ là một không gian nhỏ ngẫu nhiên được tạo ra trong một gian thứ hai phía tây của bảy gian đại điện, có lẽ là để cho đầy tớ nghỉ ngơi. Cả tẩm điện cộng lại, không biết có diện tích bao nhiêu.

Mộ Minh Đường vừa lau chùi vừa cảm thán người giàu thật tốt. Nàng dọn dẹp xong chỗ tạm thời của mình, biết không thể tránh được nữa, cuối cùng lê thê lết thết đi vào trong.

Mộ Minh Đường bây giờ đã tháo phượng quan và áo dài, đi lại nhẹ nhàng hơn nhiều. Thông thường, phòng ngủ sẽ được bố trí ở phía tây, Mộ Minh Đường tiếp tục đi vào trong, cẩn thận vén rèm, thò đầu vào.

"Kỳ Dương Vương gia?"

Giọng nàng căng thẳng, lưng cứng đờ, chuẩn bị có động tĩnh gì sẽ chạy ra ngoài. Nàng gọi xong, một lúc lâu không thấy hồi âm, nàng can đảm, bước thêm vài bước vào trong.

Trên giường mơ hồ có một bóng người, nhưng không nhìn rõ mặt. Có lẽ yên tĩnh khiến người ta mất cảnh giác, Mộ Minh Đường không biết lấy đâu ra can đảm, lại tiến thêm vài bước.

Lần này, nàng cuối cùng nhìn rõ khuôn mặt người trên giường.

Mộ Minh Đường như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ rất lâu, mới cảm thấy hồn phách trở lại cơ thể. Nàng không còn sợ hãi nữa, bước nhanh tới trước, quỳ trên chân giường, ngón tay run rẩy vén màn giường.

Ở khoảng cách gần như vậy, nàng sẽ không nhìn nhầm. Mộ Minh Đường mở to mắt, rất lâu mới chớp một cái, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

"Ngài... lại là ngài."

Nước mắt rơi lã chã, Mộ Minh Đường không thể nhịn được nữa, ôm mặt khóc nức nở.

Thời niên thiếu, nàng cũng là bảo bối trong lòng bàn tay của phụ mẫu, cũng từng được phụ mẫu nuông chiều, cơm áo không lo. Từ đầu, nàng vốn không phải là đã có tính cách như cỏ dại.

Nhưng vào năm nàng mười hai tuổi, tất cả đều kết thúc. Tương Dương bị người Yết bao vây, thái thú tham sống sợ chết, bỏ lại dân chúng, tự mình chạy trốn. Tương Dương không cần đánh cũng tự sụp đổ, người Yết vào thành đốt phá, giết chóc, không việc ác nào không làm, Mộ gia là thương hộ, có chút của cải, đương nhiên trở thành miếng thịt trong mắt bầy sói đói.

Phụ mẫu nàng đã chết trong biến cố đó. Phụ mẫu biết thành sụp đổ, bỏ lại toàn bộ gia sản tích lũy cả đời, chỉ mang theo ít đồ trang sức bên mình, hộ tống Mộ Minh Đường ra khỏi cửa sau, chạy ra ngoài thành. Nhưng Mộ gia bỏ ngỏ* không làm hài lòng bầy sói đó, chúng nhanh chóng đuổi theo, lần theo hẻm sau mà truy bắt.

(*): chỗ này ý muốn nói là một phủ đệ Mộ gia vẫn chưa làm hài lòng bọn chúng, ngoài tài sản châu báu, bọn chúng còn muốn cả người. 

Nhiều người biết, Mộ gia có một vị tiểu thư, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất xinh đẹp. Mộ Minh Đường mới mười hai tuổi, đã có nhiều người đến cầu hôn. Nhưng phụ mẫu thương nàng còn nhỏ, nên đều từ chối.

Nhưng lúc này, sắc đẹp trở thành bùa đòi mạng của Mộ Minh Đường. Nhìn thấy bọn Yết đang đuổi theo, phụ thân đưa bọc đồ trên người cho mẫu thân, bảo thê tử mang theo nhi nữ chạy trốn. Mộ mẫu nghe thấy tiếng dao kiếm chém vào thịt ở phía sau, vừa khóc vừa kéo Mộ Minh Đường chạy.

Hai mẹ con chạy không biết sống chết, nhưng hai người là nữ nhân, rất nhanh đã bị đuổi kịp. Mẫu thân nàng đẩy mạnh Mộ Minh Đường một cái, đến tiền của cũng không kịp đưa cho nàng, bảo nàng đừng quay đầu lại mà chạy về phía trước, còn mình đổi sang hẻm khác, cố ý gây ra tiếng động, dẫn dụ đám Yết đi.

Mộ Minh Đường khóc đến co rút người, không biết vì sao mình phải chạy, phải sống. Phụ mẫu đều đã chết, nàng sống làm gì? Mộ Minh Đường quay lại muốn đuổi theo mẫu thân, nhưng vừa ra khỏi hẻm, liền gặp một nhóm người Yết.

Người Yết thấy mặt nàng liền phấn khích kêu lên, Mộ Minh Đường dùng hết sức đánh chúng, nhưng bị một cái tát đánh bay. Tên thủ lĩnh người Yết cười dữ tợn tiến gần Mộ Minh Đường, thì phía sau đột nhiên bay tới một mũi tên lông vũ, bắn xuyên qua cổ tên Yết. 

Sau đó, tiếng chém giết vang lên. Mộ Minh Đường co quắp trên mặt đất, cho đến khi máu của tên Yết văng lên mặt, nàng mới ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy một con ngựa trắng đi qua trước mắt, ban đầu chân ngựa toàn thân trắng như tuyết không có một sợi lông tạp, lúc này lại toàn là máu.

Người trên lưng ngựa gọn gàng chém chết một tên Yết, cúi đầu nhìn nàng, hạ mi mắt: "Có thể đi được không?"

Mộ Minh Đường hoàn toàn ngây ngốc, run rẩy bò dậy, chỉ biết gật đầu loạn xạ. Thiếu niên ghìm ngựa đổi hướng, thoáng chốc đã chạy đi: "Chỉ cần đi được, thì cứ đi tiếp. Sống không dễ dàng, chết lại quá đơn giản."

Khi thiếu niên nói câu này, nét mặt lạnh lùng, lệ chí nơi khóe mắt mang theo sự tàn nhẫn vô tận, khí thế ngút trời, không gì cản nổi.

Năm xưa gặp thoáng qua ở Tương Dương, ai ngờ gặp lại, lại là trong hoàn cảnh này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play