Ta Làm Tẩu Tẩu Của Nam Chính

Chương 5: Của hồi môn


1 tháng

trướctiếp

"Nhị tiểu thư, đây là lễ vật đại tiểu thư gửi tặng người."

Mộ Minh Đường mở ra xem, là một hộp trang sức. Chỉ là làm từ vàng, đa phần là những món Tưởng đại tiểu thư chê là tục tĩu, nên mới gửi tới đây.

Nàng liền đóng mạnh nắp hộp lại, ôm chặt trong tay không định buông: "Đại tiểu thư thật khách sáo. Mặc dù tỷ ấy lớn hơn ta, nhưng ta dù sao cũng là tẩu tẩu của tỷ ấy, tính ra bối phận ta còn cao hơn tỷ ấy. Đều là người trong nhà, khách sáo như vậy làm gì."

Tuy nhiên, tay Mộ Minh Đường vẫn nắm chặt chiếc hộp gỗ, tựa như khi đi thăm họ hàng vào dịp Tết, đối mặt với phong bao lì xì mừng tuổi vậy.

Rõ ràng, nha hoàn cũng nhìn thấy mà không khỏi cạn lời. Thực tế, không lâu trước đó, nha hoàn này còn hầu hạ bên cạnh Mộ Minh Đường.

Mộ Minh Đường đã hoàn toàn bước vào vào cuộc sống của Tưởng Minh Vi, người hầu hạ xung quanh đều là nha hoàn cũ của Tưởng Minh Vi. Có thể thấy được, những nha hoàn này chỉ trỏ, bắt bẻ nàng còn nhiều hơn cả Tưởng thái thái. Bây giờ Tưởng Minh Vi đã trở về, những nha hoàn này đã có thể như nguyện trở về bên cạnh chủ nhân thực sự của mình.

Mộ Minh Đường đối diện với nha hoàn, hiện tại thật sự là nhìn nhau thấy chán ghét. Nha hoàn thì khinh thường Mộ Minh Đường không ra bộ dáng gì, cái trâm vàng to như vậy, chỉ có kẻ nhà quê như nàng mới thích.

Mộ Minh Đường cũng nghĩ rằng mắt Tưởng Minh Vi có vấn đề, những thứ ngọc thạch cao quý kia, chỉ có thời thịnh mới dùng được, thật sự gặp phải biến cố, ngọc thạch có thể bán được sao?

Vàng vẫn là đẹp nhất, nhìn sắc vàng lấp lánh này, thật tuyệt vời.

Nha hoàn âm thầm lườm một cái, gương mặt nghiêm túc nói: "Nhị tiểu thư thật khách sáo. Hiện tại phu nhân đang chuẩn bị của hồi môn cho đại tiểu thư, đại tiểu thư là phải gả làm Tấn Vương phi, không thể để mất mặt mũi. Những trâm cài này không phù hợp với thân phận của Tấn Vương phủ, đại tiểu thư không dùng tới, liền nghĩ rằng nhị tiểu thư chắc là sẽ cần."

"Không sai, ta đều cần." Mộ Minh Đường đã thu hộp lại, nói: "Ta làm tẩu tẩu nhưng cũng không có gì tặng lại cho đại tiểu thư, vậy chúc đại tiểu thư và Tấn Vương bách niên giai lão, trọn đời bên nhau. Được rồi, ngươi có thể đi rồi."

Nha hoàn tức giận, nữ nhân này rơi vào tình cảnh như vậy, nếu có chút khí phách thì sẽ không nhận sự giúp đỡ của Tưởng gia. Không ngờ Mộ Minh Đường lại không nói hai lời thu lấy, còn mặt dày, giả như không nghe thấy sự mỉa mai của nàng ta. Nha hoàn bị người thô tục này làm cho tức giận, phất tay áo đi khỏi.

Mộ Minh Đường hiện tại đã hoàn toàn lật mặt với Tưởng gia, chẳng còn quan tâm tới hình tượng gì cả, nàng căn bản cũng không có những thứ đó. Mặc dù nàng ban ngày mới chỉ vào mũi Tưởng Hồng Hạo mà mắng một trận, nhưng Tưởng Minh Vi gửi tiền tới, tại sao không nhận?

Mộ Minh Đường không cần khí phách, nàng chỉ cần tiền.

Đợi nha hoàn đi rồi, Mộ Minh Đường liền đứng bật dậy, đem hộp trang sức vàng giấu vào một nơi kín đáo. Hiện tại nàng bị đặt ở phòng khách, trong mắt Tưởng gia, nàng đã hoàn toàn thất sủng, bị đẩy ra rìa, nhưng với Mộ Minh Đường mà nói, ngày tháng hiện tại thực sự so với một năm trước còn thoải mái hơn nhiều.

Một năm vừa qua nàng như một con rối, không được đi bước lớn, không được cười nói lớn tiếng, ngay cả ăn cơm cũng phải nhai bảy lần rồi mới được nuốt. Mỗi khi nàng làm điều gì, đám nha hoàn phía sau liền chỉ trỏ, nói nàng không xứng với danh hiệu tiểu thư khuê các.

Mộ Minh Đường thực sự đã chán ngán những điều này. Hiện tại nàng ở trong phòng khách yên tĩnh, bên cạnh không có nha hoàn đi theo từng bước, đi lại không bị thước kẻ phía sau giám sát, trừ ba bữa cơm, không ai quản nàng. Thật tốt, những ngày tháng tiểu thư khuê các của Tưởng Minh Vi, ai thích thì cứ đi mà sống.

Mộ Minh Đường vô duyên vô cớ nhận được một hộp trang sức vàng, thật sự tâm trạng phấn chấn, ngay cả những bực tức trong ngày hôm nay tại Tưởng gia cũng tan biến. Nếu mỗi ngày đều có người dùng vàng để sỉ nhục nàng, nàng sẽ không khách khí, bọn họ cứ thoải mái đến giẫm đạp lên lòng tự trọng của nàng đi. 

Mộ Minh Đường mơ mộng một lúc, đột nhiên nhận ra một chuyện. Hôm nay Tưởng Minh Vi đã nhắc nhở nàng, ngày mai nàng phải đi nhắc nhở Tưởng gia chuẩn bị của hồi môn cho mình.

Tưởng Hồng Hạo đã bán nàng với giá tốt, nếu còn muốn keo kiệt, thì không được đâu.

Ngày hôm sau, Tưởng thái thái tiễn Tưởng Hồng Hạo lên triều, sau đó vui vẻ gọi thợ may đã hẹn hôm qua vào, để chọn vải cho Tưởng Minh Vi.

Tưởng Minh Vi không thích màu sắc sặc sỡ, nhưng hôn lễ nhất định phải mặc đỏ thắm, hơn nữa nàng sắp làm Vương phi, có nhiều dịp cần phải mặc hồng y để thể hiện sự sang trọng. Hôm nay, Tưởng thái thái liền cùng với cửa hàng may đã hẹn, chọn những bộ y phục chính cho Tưởng Minh Vi trong các dịp lễ, bái lạy công công bà bà, gặp cô tẩu*, chúc thọ, tế lễ.

(*): Công công bà bà: cha mẹ chồng, cô tẩu: chị em chồng

Mấy thợ may tóc buộc chặt gọn ghẽ vây quanh Tưởng thái thái, miệng nói như rót mật, giới thiệu đủ loại vải. Trong đó có một nữ chưởng quầy* cầm một tấm vải, giơ lên để Tưởng thái thái nhìn: "Phu nhân nhìn xem, loại vải này rất quý. Không chỉ màu sắc chính xác, mà còn dệt hoa văn ẩn, phu nhân nhìn góc này là 'Vạn phúc như ý', góc này lại thành 'Giảm tự hồi văn'*."

(*): chưởng quầy: bà chủ. Còn “Giảm tự hồi văn” (減字回文) là một thuật ngữ trong văn học cổ điển Trung Quốc, đặc biệt trong thể loại thơ ca. Nó đề cập đến một loại thơ hoặc câu đối mà chữ trong bài có thể đọc xuôi ngược hoặc từ phải sang trái, và vẫn có nghĩa, thậm chí là ý nghĩa khác nhau. 

Nữ chưởng quầy giới thiệu xong, Tưởng thái thái quả nhiên khen ngợi không ngớt. Một người khác không chịu thua kém, nhanh chóng đưa ra loại vải của mình: "Hoa văn ẩn tuy tinh tế, nhưng từ xa lại khó nhìn thấy. Phu nhân không ngại nhìn loại vải của bọn ta, loại vải này được dệt ba lớp, ban ngày đi dưới ánh mặt trời, ánh sáng trên vải giống như đang chuyển động, ban đêm lại hiện lên một màu sắc khác!"

"Thật có kỹ nghệ như vậy sao!" Tưởng thái thái cảm thán, cầm hai tấm vải trong tay, so sánh hai bên, thật sự không quyết định được: "Hoa văn ẩn may mắn, ánh sáng động đẹp, phải chọn cái nào đây?"

"Phu nhân không quyết định được, mua cả hai là xong."

Tưởng thái thái giật mình, ngẩng đầu lên. Nha hoàn cố ngăn Mộ Minh Đường lại, nhưng thấy Tưởng thái thái ngẩng đầu lên, đành bất lực cúi chào: "Phu nhân, nô tỳ không ngăn được nhị tiểu thư."

Nha hoàn cũng thấy oan ức, đã nói thẳng phu nhân không rảnh, nhưng Mộ Minh Đường như không hiểu tiếng người, cứ thế đi vào. Tình cảnh như gặp phải binh sĩ thô lỗ, có lý mà nói không thông, mấy nha hoàn đều đã quen với cách hành xử của nhà quý tộc, làm sao gặp phải người thô tục như vậy. Họ vừa đuổi vừa nói, vẫn bị Mộ Minh Đường vào đến bên trong.

Tưởng thái thái nhìn biểu cảm của nha hoàn, cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Bà phẩy tay, nói: "Không có việc gì của các ngươi, lui ra đi."

Nha hoàn lại cúi chào, từng người một lui ra. Mộ Minh Đường như không thấy chút khách khí nào, tự nhiên tiến lên, còn đưa tay sờ vào vải: "Quả nhiên là loại vải tốt, sờ vào như dòng nước. Ta thấy cả hai đều đẹp, mẫu thân hà tất phải chọn một, cứ mua hết đi."

Tưởng thái thái lúng túng, mấy chưởng quầy xung quanh nhìn nhau, cười gượng gạo, chào: "Nhị tiểu thư."

Những người này chuyên làm ăn với gia quyến quan lại, đối với mối quan hệ trong các gia đình quyền quý này tự nhiên cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

"Các vị không cần đa lễ, đứng dậy đi." Mộ Minh Đường hoàn toàn không cảm thấy e dè, dứt khoát mời mọi người đứng lên, còn cười nói: "Ta và trưởng tỷ gần đây đều sắp thành thân, hôn kỳ gấp rút, làm phiền các vị phải chạy ngược xuôi vì bọn ta.”

"Bọn ta?" Tưởng thái thái khẽ cau mày, nhưng trước mặt người ngoài, chỉ có thể ẩn ý khẽ ho một tiếng, nhắc nhở: "Minh Đường, hôm nay đang chuẩn bị hồi môn cho tỷ tỷ ngươi, của ngươi thì chưa cần vội."

"Chưa cần vội sao?" Mộ Minh Đường ngón tay yêu thích mân mê vài lần trên vải, mới buông tay, nói: "Ta được chỉ hôn cho Kỳ Dương Vương, Kỳ Dương Vương và Tấn Vương đều là Hoàng tộc, lại còn là đường huynh đệ với nhau, ta nghĩ của hồi môn của ta và tỷ tỷ phải tương đương nhau.”

"Tương đương nhau?" Nàng nói cái gì vậy! Tưởng thái thái cũng sốt ruột, bà khéo léo nói: "Trên dưới có thứ tự, dù sao Minh Vi cũng là đại tiểu thư, ngươi và tỷ tỷ của hồi môn giống nhau, e rằng không được."

"Không được sao?" Mộ Minh Đường mỉm cười, nói: "Kỳ Dương Vương là nhi tử của Tiên đế, ngay cả Hoàng thượng cũng nói Kỳ Dương Vương như con ruột của ngài ấy, phu nhân cùng gả hai nhi nữ đi, nhưng lại phân biệt đối xử giữa hai vị vương gia sao?"

Sắc mặt Tưởng thái thái không được tốt lắm, bà mím chặt môi, liếc mắt nhìn mấy chưởng quầy. Mấy người này liền hiểu ý, lập tức cúi người cáo từ: "Phu nhân và nhị tiểu thư có chuyện cần nói, bọn ta không tiện quấy rầy, hôm nay xin cáo từ trước."

"Các vị đi chậm thôi." Mộ Minh Đường mặt mày rạng rỡ tiễn khách, nói xong, còn tự nhiên vẫy tay chào: "Các vị đã mất công một chuyến, đống vải này không cần mang ra ngoài nữa, cứ để lại đây, ta đều rất thích. Tổng cộng bao nhiêu tiền, các vị cứ ghi vào sổ, sau đó phu nhân sẽ thanh toán."

Mấy chưởng quầy lén nhìn Tưởng thái thái, sắc mặt Tưởng thái thái đã không thể che giấu được: "Tưởng Minh Đường, ngươi quá đáng rồi."

"Ta họ Mộ, phu nhân." Mộ Minh Đường giơ tay lên, nhẹ nhàng phủi tay áo, ngạo nghễ nhướn mày nói: "Ta thân là Kỳ Dương Vương phi, chẳng lẽ ngay cả chút quyền hạn này cũng không có sao?"

Tưởng thái thái nghẹn lời, bà liếc nhìn mấy chưởng quầy, nghiến răng nói: "Cứ để lại, sau này ta sẽ cử người đến cửa hàng thanh toán."

Mấy chưởng quầy lập tức cười tươi như hoa, liên tục khen ngợi Tưởng thái thái rộng rãi, nhị tiểu thư có phúc. Sau đó liền rút lui nhanh như chớp.

Người đi rồi, Tưởng thái thái không cần che giấu nữa, sắc mặt liền sa sầm xuống: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Tốt nhất nhớ kỹ thân phận của mình, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng trở thành Kỳ Dương Vương phi, liền có thể tác oai tác quái ở Tưởng gia sao?"

"Đúng vậy." Mộ Minh Đường mỉm cười, nói: "Là Tưởng đại nhân đề cử ta làm Kỳ Dương Vương phi, phải không? Sao đến lúc chuẩn bị của hồi môn cho ta, phu nhân và Tưởng đại nhân lại như mất trí nhớ, quên ta phải gả cho Kỳ Dương Vương rồi?"

"Ngươi!" Tưởng thái thái chỉ vào Mộ Minh Đường, tức giận mắng. Mộ Minh Đường lại rất ghét hành động này của bà, liền phất tay đánh bật ra, ngạo mạn nhướn mày: "Khinh thường ai vậy? Đây là thái độ của người đối với Vương phi sao? Hoàng thượng đã nói phải tổ chức hôn lễ lớn cho Kỳ Dương Vương, lễ nghi các thứ thậm chí còn phải cao hơn Tấn Vương, các ngươi sơ sót của hồi môn của ta, là đang làm trái ý chỉ của Hoàng thượng. Ta nói rồi, Tưởng Minh Vi có gì, ta phải có cái đó. Nếu phát hiện thiếu món gì, ta sẽ cắt tóc làm ni cô. Đến lúc Kỳ Dương Vương phủ đến đón dâu, không có ai lên kiệu hoa, các ngươi cứ đẩy bảo bối của mình đi bổ sung."

Mộ Minh Đường nói xong, hừ một tiếng, vênh váo đi ra ngoài. Lúc này Tưởng thái thái đã tức giận không nói nên lời, bà không khỏi ôm lấy ngực, nha hoàn hai bên thấy vậy liền xúm lại: "Phu nhân!"

Không ngờ nha hoàn mới la lên, Mộ Minh Đường đã quay lại. Mọi người kinh ngạc nhìn nàng đi tới, cúi người ôm lấy một tấm vải. Đến khi cầm vải trên tay mới phát hiện nặng hơn nàng tưởng, Mộ Minh Đường hoàn toàn không còn sức ôm thêm vài tấm nào nữa, nàng đưa mắt nhìn quanh, chỉ vào mấy nha hoàn có vẻ khỏe mạnh nhất, nói: "Ngươi, ngươi, và ngươi, ôm hết số vải còn lại, đi theo ta."

Mộ Minh Đường đi được hai bước, phát hiện sau lưng không động tĩnh, liền quay đầu, liếc mắt nhìn mọi người: "Ta là Kỳ Dương Vương phi được Hoàng thượng sắc phong, các ngươi định chống lại Thánh chỉ sao?"

"Nô tỳ không dám." Nha hoàn vội vàng nhìn Tưởng thái thái một cái, cúi đầu ôm vải đi theo Mộ Minh Đường. Mộ Minh Đường phát hiện cảm giác “cáo mượn oai hùm” thật tuyệt, nàng đắc ý hừ một tiếng, vất vả mà kiên cường đi ra ngoài: "Ta thích nhất màu đỏ rực rỡ này, nhìn đã thấy vui. Cẩn thận cho ta, nếu làm rơi, làm bẩn, ta sẽ hỏi tội các ngươi!"

Mộ Minh Đường và đống vải đỏ rực đi xa rồi, đại nha hoàn xúm lại, lo lắng đỡ Tưởng thái thái: "Phu nhân, người xem..."

"Kẻ tiểu nhân đắc chí*, ta xem nàng ta có thể làm càn đến khi nào!" Tưởng thái thái giận dữ hét lên, rồi ôm ngực ngã xuống, nha hoàn vội vàng đỡ lấy: "Phu nhân bớt giận, đừng làm hại sức khỏe của mình."

(*): Tiểu nhân đắc chí (小人得志) là thành ngữ chỉ những người có phẩm chất kém cỏi, khi đạt được một chút thành tựu hoặc quyền lợi nào đó, thường tỏ ra đắc ý, kiêu ngạo, và hành xử một cách thiếu khiêm tốn. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp