Phong Mục Đình xông thẳng vào phòng: "Tô Phù Liễu!"

Nhưng khi vào trong phòng, hắn không thấy bóng dáng của Tô Phù Liễu đâu cả. "Tô Phù Liễu?"

Hắn lại gọi thêm một tiếng, nhưng căn phòng này nhỏ lắm, chỉ cần nhìn qua là thấy hết, rõ ràng là không có bóng dáng Tô Phù Liễu. Vậy Tô Phù Liễu đã đi đâu?

Hắn lại cho người tìm kiếm một vòng trong phủ cũng không thấy Tô Phù Liễu, xem ra Tô Phù Liễu đã rời khỏi Đình Vương phủ rồi.

Lúc này, hắn càng chắc chắn rằng mình đã thật sự dọa sợ Tô Phù Liễu, nếu không Tô Phù Liễu cũng sẽ không mạo hiểm bị bắt mà tự ý rời khỏi phủ như vậy.

Phải nói rằng Tô Phù Liễu quả thật đã bị dọa không ít, không suy nghĩ gì mà đã trốn về Vong Ưu Lâu. Y nghĩ, Phong Mục Đình là một Vương gia cao cao tại thượng, chắc sẽ không vì một tên nô tài trốn đi mà làm lớn chuyện đâu?

Trở về Vong Ưu Lân, nơi y ở đã lâu, Tô Phù Liễu mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Mặc dù đây là chốn đầy hoa lệ mê đắm, nhưng y luôn giữ mình trong sạch.

Ngày thường chỉ là cùng các quý phu nhân uống rượu, hát hò chút ít. Dù đôi khi cũng bị mấy quý phu nhân sờ mó này nọ, nhưng ít nhất cũng chưa từng gặp phải người nào ngang ngược muốn mua y.

Xem ra tiền tài nhiều quá cũng không tốt, tốt hơn hết là cứ ở lại Vong Ưu Lâu yên ổn làm vị trí đầu bảng của mình.

Tô Phù Liễu trở về, bà chủ của Vong Ưu Lâu mừng rỡ không thể nói hết. Trước đây Tô Phù Liễu bỏ tiền chuộc thân mà đi, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn cây tiền của mình rời đi. Nay Tô Phù Liễu tự trở về, bà sao lại không vui cho được.

"Phù Liễu à, ngươi trở về là tốt rồi, lão nương đã nói từ lâu rồi, trời đất rộng lớn không bằng Vong Ưu Lâu của chúng ta. Ngươi xem, ở Vong Ưu Lâu, ngươi có ăn có mặc, không lo lắng gì, cuộc sống này đâu có kém gì các quan lại quý tộc đâu, không phải là ngươi vẫn muốn trở về đó sao?"

Tô Phù Liễu thay bộ y phục hoa lệ lộng lẫy mà y thường mặc ở Vong Ưu Lâu, ngả người nằm trên chiếc giường mềm mại. "Ta mệt rồi, nếu không có việc gì khác, ngươi đi trước đi. Ta đã về rồi thì không định đi nữa, ngươi cứ yên tâm."

"Ừ ừ, được được, không đi là tốt rồi, không đi là tốt rồi. Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, lão nương sẽ đi ngay đây." Bà chủ vừa gật đầu vừa cúi chào rồi rời khỏi, người không hiểu tình hình còn tưởng rằng Tô Phù Liễu mới là chủ nhân của Vong Ưu Lâu.

Tô Phù Liễu với tay lấy một quả nho bỏ vào miệng, quả nhiên, với tính cách của y, vẫn là hợp ở lại Vong Ưu Lâu hơn.

Việc hầu hạ người khác thì y không phải là không biết, chỉ là y luôn tránh suy nghĩ khi không cần thiết, những việc mưu mô tranh đấu, đoán ý chủ nhân là việc mà y ghét nhất.

Nếu không phải vì số vàng năm trăm lượng, có nói thế nào y cũng không dính vào chuyện này. Nào ngờ, đã dính vào thì không thể rút chân ra được nữa.

Nghĩ đến số vàng năm trăm lượng kia, y đã nhận một nửa, nhưng việc này còn chưa xong. Chẳng lẽ hai người đó sẽ thực sự lấy mạng y sao?

Đột nhiên, Tô Phù Liễu không còn bình thản được nữa, sau khi nhổ hai hạt nho ra, y liền ngồi dậy. Dù sao bây giờ y cũng có nhiều vàng như vậy, sao không thuê một bảo tiêu để bảo vệ mình?

Nói đến giết người hay bảo vệ mạng sống, không thể không nhắc đến Hiên Viên Các.

Mạng sống là quan trọng nhất, Tô Phù Liễu không dám chậm trễ chút nào, tìm đến nơi của phân bộ Hiên Viên Các, mang theo một túi nhỏ vàng tìm đến đó.

"Các hạ có việc cần?"

Tô Phù Liễu gật đầu: "Lời của ngươi không phải vô nghĩa sao, ta không có việc gì mà đến Hiên Viên Các, chẳng lẽ ta chán sống sao?"

"..."

Một câu của Tô Phù Liễu làm đối phương không nói nên lời. Y ném túi tiền vàng lên bàn. "Ta muốn thuê người giỏi nhất ở đây để bảo vệ an toàn cho ta!"

"Người giỏi nhất ở đây đương nhiên là các chủ của chúng tôi rồi, ý ngài là muốn thuê các chủ của chúng tôi?"

"Vậy à, cũng được, thuê các chủ của các ngươi." Tô Phù Liễu cũng nhờ có tiền nhiều nên không sợ, một từ khác gần gũi hơn để mô tả chính là mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Người kia nhìn Tô Phù Liễu từ trên xuống dưới: "Vị cô nương này, ngài có biết rằng.."

Chưa đợi người kia nói xong, Tô Phù Liễu đã lườm: "Phì phì phì, ngươi không có mắt à, nhìn đâu mà bảo ta là cô nương?"

"Ờ, xin lỗi, mắt nhìn nhầm thôi. Vậy công tử có biết, để thuê các chủ của chúng tôi, ít nhất phải có ngần này?" Người đó giơ ba ngón tay lên.

Tô Phù Liễu liếc qua: "Chẳng phải chỉ là ba trăm lượng thôi sao, có, thiếu gia ta nhiều bạc lắm, ngươi nhìn xem, trong túi này toàn là vàng, đủ rồi."

Người đó lắc đầu: "Không phải không phải, giá khởi điểm của các chủ chúng tôi là ba nghìn lượng vàng."

Nếu lúc này trong miệng Tô Phù Liễu có trà, chắc chắn sẽ phun hết lên mặt người kia: "Cái gì? Ba nghìn lượng vàng, các ngươi cướp tiền à?"

Người đó vừa định nói gì, bỗng cung kính chắp tay chào về phía sau lưng Tô Phù Liễu: "Cung kiến các chủ."

Tô Phù Liễu khựng lại, không ngờ ở phân bộ mà cũng có thể gặp các chủ của Hiên Viên Các. Y phải xem thử, người gì mà đáng giá ba nghìn lượng vàng!

Tô Phù Liễu quay lại nhìn, ngay lập tức sững sờ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play