Một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ vàng che nửa khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt của Tô Phù Liễu, khí thế của hắn ta thật sự làm Tô Phù Liễu giật mình.
"Sao? Ngươi nghĩ rằng bản các chủ không xứng đáng với ba nghìn lượng vàng sao?"
Tô Phù Liễu nuốt nước bọt, liên tục xua tay: "Không không không, ta không có ý đó. Vậy, các chủ, ngài xem, túi vàng này của ta có thể thuê được vị cao nhân nào của Hiên Viên Các để bảo vệ an toàn cho ta không?"
Các chủ Hiên Viên Các, Tần Thời, nhận lấy túi tiền từ tay Tô Phù Liễu, cân nhắc một chút trong lòng bàn tay: "Xem xét công tử có diện mạo tuấn tú, bản các chủ tự mình bảo vệ ngươi thì thế nào?"
Tô Phù Liễu vui mừng khôn xiết, không ngờ các chủ của Hiên Viên Các lại nói muốn tự mình bảo vệ y. Phải biết rằng, người khác muốn thuê các chủ của Hiên Viên Các thì ít nhất phải bỏ ra ba nghìn lượng vàng.
Nhưng y lại chỉ cần dùng một túi nhỏ, chỉ khoảng trăm lượng vàng để đổi lấy sự bảo vệ của Tần Thời, thật là một việc quá hời cho y.
Chỉ là, trong lúc vui mừng, khi y lại đối diện với ánh mắt của Tần Thời, tim gan y khẽ run rẩy, mới nhớ ra hai chữ "tại sao."
Tại sao người mà cần ba nghìn lượng vàng mới mời được lại chỉ cần một chút tiền là đã đồng ý bảo vệ y?
Tô Phù Liễu cẩn thận ngẫm lại câu nói của Tần Thời vừa rồi: "Xem xét công tử có diện mạo tuấn tú.."
Ngay lập tức, mồ hôi lạnh toát ra, cảm giác như mình vừa thoát khỏi Đình Vương phủ lại tự mình nhảy vào một cái hố khác?
"Thôi, thôi, ta.. ta vẫn nên về suy nghĩ kỹ rồi mới quay lại."
Tần Thời trừng mắt, khiến Tô Phù Liễu rụt cổ lại: "Ngươi nghĩ Hiên Viên Các của ta là nơi nào? Là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Huống hồ, bản các chủ đã đồng ý tự mình nhận lấy vụ làm ăn lỗ vốn này, mà ngươi còn do dự? Ngươi bị nước vào não rồi à?"
Một loạt câu hỏi dồn dập khiến Tô Phù Liễu suýt không chống đỡ nổi. "Ta, ta đồng ý rồi có được chưa!"
Tô Phù Liễu nghĩ rằng số mệnh của mình sao lại đen đủi thế này, gặp phải người đàn ông nào cũng bạo lực hơn người trước!
Rõ ràng là y đến đây để trả tiền nhờ người giúp, sao cuối cùng lại giống như mời phải một tổ tông vậy!
Khi y trở về Vong Ưu Lâu, bà chủ lại đến: "Ôi trời ơi, Phù Liễu của ta ơi, lần sau ngươi ra ngoài nhớ báo cho lão nương một tiếng nhé, lão nương sợ chết khiếp rồi đấy!"
Y phẩy tay: "Ta đã nói là về rồi sẽ không đi nữa, chẳng lẽ lại lừa ngươi sao. Nhìn ngươi xem, chẳng lẽ Tô Phù Liễu ta không có chút lòng tin nào sao?"
Bà chủ quả thật đã sợ hết hồn, Tô Phù Liễu chính là ngôi sao sáng của Vong Ưu Lâu, cây tiền của bà! Khó khăn lắm cây tiền này mới tự mình quay về, sao bà có thể không luôn dõi theo được.
Lúc này, bà chủ mới nhận ra Tần Thời đang theo sau Tô Phù Liễu: "Vị này là?"
"À, hắn ta hả, hắn ta là bảo tiêu mà ta thuê. Ngươi cũng biết đấy, người nổi tiếng lắm thị phi, như ta là ngôi sao sáng, có bao nhiêu người ghen ghét, nên ta tất nhiên phải cẩn thận với mạng sống của mình rồi."
Bà chủ gật đầu: "Đúng đúng, nói rất đúng, Phù Liễu đúng là suy nghĩ thấu đáo, có người bảo vệ ngươi, lão nương cũng yên tâm hơn."
"Được rồi, được rồi, ta đi nghỉ đây."
Tô Phù Liễu nhún vai, sau một hồi xoay vòng vất vả, y mệt lắm rồi.
Khi về phòng, y lại nằm xuống, tiếp tục ăn chỗ nho còn chưa ăn hết.
Tần Thời đứng một bên, khoanh tay trước ngực, cúi nhìn y một cách thoải mái: "Ngươi sống cuộc đời ngôi sao này cũng sung sướng nhỉ."
Y nhổ mấy hạt nho ra rồi nói: "Đó là đương nhiên, chẳng phải nghĩ gì, chỉ cần trò chuyện với khách, làm họ vui vẻ là được rồi."
Tần Thời cau mày: "Làm họ vui vẻ?"
"Ừ, khách đến đây không phải để tìm niềm vui sao? Vậy thì ta tất nhiên phải khiến khách cảm thấy vui vẻ, khách vui vẻ thì bạc mới chảy vào túi ào ào chứ."
Lông mày của Tần Thời càng nhíu chặt hơn: "Mỗi vị khách đến, ngươi đều phải vui vẻ với họ trên giường?"
"Khụ!" Tô Phù Liễu suýt bị nghẹn chết vì quả nho.
Nhổ vội hạt nho ra, y ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn Tần Thời: "Ngươi nghĩ ta là cái gì chứ!"
"Ngôi sao sáng."
"..."
Tô Phù Liễu bị nghẹn lời, sau đó nói: "Đúng, không sai, ta là ngôi sao sáng, và chính vì ta là ngôi sao sáng nên ta không giống với những người khác trong Vong Ưu Lâu, ta có nguyên tắc của mình!"
Tần Thời đột nhiên hạ tay xuống, cúi người sát lại gần y..