"Biến!" Tiếng gầm giận dữ vang lên, vài nữ tử trang điểm lộng lẫy bị đuổi ra ngoài, ai nấy đều khóc lóc bỏ chạy.

Trong bóng tối, một người nói: "Đình Vương quả thật không gần nữ sắc, đây đã là nhóm thứ ba chúng ta đổi rồi, đều là những nữ tử nhan sắc thượng thừa, nhưng kết quả vẫn bị Đình Vương đuổi ra ngoài, giờ phải làm sao đây?"

"Hừm, nếu Đình Vương không gần nữ sắc, có khi nào lại thích nam sắc không?"

Hai người trong bóng tối nhìn nhau, không nhịn được cười thầm, sau đó biến mất trong màn đêm.

Tại một con phố phồn hoa ở kinh thành, có một nơi gọi là Vong Ưu Lâu, bên trong toàn là mỹ nam, từ mạnh mẽ, thanh tú, chín chắn, cho đến bí ẩn, đủ mọi loại đàn ông, cái gì cũng có.

Còn người đứng đầu ở đó - Tô Phù Liễu, chính là đứa con cưng của trời, dung mạo hoàn hảo không thể chê vào đâu được, khiến đàn ông đàn bà đều ghen tị đến phát điên, chưa kể làn da trắng nõn đến khó tin, chỉ sợ ngay cả trong số phụ nữ cũng không thể tìm được ai sánh kịp.

Huống chi đôi mắt và lông mày của y đều toát lên vẻ quyến rũ, ngay cả phụ nữ cũng tự cảm thấy không sánh bằng.

Vừa mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ kia không chỉ khiến phụ nữ không chịu nổi, mà cả nam nhân cũng không thể cưỡng lại.

Lúc này, Tô Phù Liễu vừa nhìn ngắm móng tay của mình vừa nhỏ nhẹ nói: "Chẳng lẽ các người không biết Vong Ưu Lâu chỉ tiếp đãi nữ khách sao, lại dám đến đây bắt ta đi quyến rũ một nam nhân?"

Hai người đó nhìn nhau, một người bước lên nói: "Một trăm lạng vàng, đủ không?"

Tô Phù Liễu thậm chí không thèm nâng mí mắt: "Ta, Tô Phù Liễu, là đầu bảng của Vong Ưu Lâu, ta là người sạch sẽ."

Lời y nói rất thẳng thắn, hai người nghe đến từ "sạch sẽ" thì không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, sau khi ho khan vài tiếng, một người lên tiếng: "Được, giá cuối cùng, năm trăm lạng vàng, nếu muốn cao hơn giá này, thì giao dịch này coi như xong."

Tô Phù Liễu thu tay lại, ngước mắt nhìn lên, suýt nữa thì làm hồn hai người kia bay mất: "Được, thành giao, trước hết đưa một nửa tiền đặt cọc, sau khi xong việc, các người đưa nốt phần còn lại là được."

"Được, không thành vấn đề, nhưng chúng ta phải nói trước, nếu việc không thành, ngươi phải cẩn thận mạng của mình."

Tô Phù Liễu cười cười: "Không thành thì không thành thôi, các người lấy mạng của ta thì có ích gì?"

Câu hỏi ngược lại của y khiến hai người kia cứng họng.

Hôm sau, tại Đình Vương phủ.

Phong Mục Đình lại đang nổi giận, tiện tay đập nát một cái cốc: "Tô Dương, đây là hạ nhân ngươi chọn à? Trà nóng đến thế mà dám đưa cho ta?"

Quản gia Tô Dương cúi đầu khom lưng, "Xin Vương gia thứ lỗi, tiểu nhân sẽ lập tức tìm một thị nữ thân cận khác cho ngài."

Phong Mục Đình liếc nhìn Tô Dương: "Còn không mau đi!"

Phong Mục Đình nổi tiếng nóng tính, dù Tô Dương đã quen nhưng vẫn không khỏi lo sợ, bị quát như vậy liền vội vã ra ngoài tìm thị nữ, lần này phải tìm một người giỏi giang.

Khi Tô Dương dẫn người đến trước mặt Phong Mục Đình, Phong Mục Đình nhìn qua, chạm mắt với Tô Phù Liễu đang giả trang thành nữ. Khoảnh khắc ấy, dường như trời đất đều ngừng lại.

Nếu hai người thuê Tô Phù Liễu bằng số tiền lớn để quyến rũ Phong Mục Đình biết rằng, Tô Phù Liễu đã giả trang nữ vào phủ Phong Mục Đình, chắc chắn họ sẽ tức giận đến mức hộc máu.

Có lẽ họ không nói rõ, chỉ bảo y quyến rũ Phong Mục Đình, nhưng không nói rằng trước đó họ đã dùng mỹ nhân kế không thành công, nên mới tìm đến y.

Họ nhắm vào thân thể nam giới của Tô Phù Liễu, nhưng bây giờ, y lại bỏ thân nam, cải trang thành nữ để trà trộn vào bên cạnh Phong Mục Đình.

Nhưng rất nhanh, Phong Mục Đình thu lại ánh mắt: "Ngươi làm việc cũng nhanh đấy, tìm người mau như vậy, được rồi, không còn chuyện của ngươi nữa, lui đi."

"Tiểu nhân xin cáo lui."

Tô Phù Liễu nhìn Tô Dương rời đi, rồi lại nhìn Phong Mục Đình: "Vương gia, nô tì phải làm gì ạ?"

Phong Mục Đình đang xử lý công việc triều chính, nên tính tình càng thêm dễ bộc phát.

Trước đó, thị nữ kia bị phạt vì đã đưa cho hắn một cốc trà nóng khi hắn đang tập trung đọc tấu chương.

Nhưng Tô Phù Liễu lại tỏ ra mơ hồ, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.

Phong Mục Đình nổi gân xanh trên trán, đặt tấu chương xuống, sau đó đứng dậy đi về phía Tô Phù Liễu, khí thế mạnh mẽ khiến Tô Phù Liễu sợ hãi: "Vương.. Vương gia."

Phong Mục Đình bước đến trước mặt Tô Phù Liễu, nhìn chằm chằm vào y, không nói gì, trực tiếp nắm lấy tay phải của y..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play