Trong khoảnh khắc đó, Phong Mục Đình cảm thấy trái tim mình như bị gãi nhẹ, hắn liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Phù Liễu, lại không kìm được mà nuốt khan.
Tô Phù Liễu vội vàng muốn lùi xa khỏi Phong Mục Đình, nhưng trong lúc hoảng loạn lại lỡ tay chạm vào thứ không nên chạm. Phong Mục Đình với giọng khàn khàn quát: "Tô Phù Liễu! Ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Bộ não của Tô Phù Liễu như muốn nổ tung, trời ơi, ai mà biết y đang làm cái gì, làm gì cũng không đúng: "Xin.. xin lỗi vương gia, ta.. tiểu nhân vụng về, xin vương gia tha tội.."
"Tha tội?" Phong Mục Đình cúi xuống, ghé sát mặt Tô Phù Liễu, "Ngươi nghĩ làm sao để bản vương có thể tha thứ cho ngươi?"
Tô Phù Liễu hoảng hốt lùi lại vài bước, lúc đó y như hiểu ra điều gì, tại sao hai người kia lại để y đến quyến rũ Phong Mục Đình.
Ban đầu y nghĩ rằng họ chú ý đến vẻ ngoài nhu mì của y, muốn y giả làm nữ để dụ dỗ Phong Mục Đình, nhưng sau đó bị Phong Mục Đình phát hiện, y đành trở lại hình dáng nam nhi, đi theo Phong Mục Đình, chờ cơ hội ra tay.
Không ngờ, hóa ra Phong Mục Đình lại thích nam nhân!
Chả trách hai người kia tìm đến y, chả trách khi y nói mình trong sạch, hai người kia lại không hề do dự mà tăng giá.
Trời ạ, khi y nói mình trong sạch, ý y là chưa từng có chuyện gì với đàn ông. Y chỉ nghĩ rằng nếu giúp hai người kia đối phó với Phong Mục Đình, nhất định sẽ phá vỡ nguyên tắc không tiếp xúc với đàn ông của y, chứ không có ý gì khác.
Vậy hai người kia tăng giá là muốn y bán luôn cả bản thân mình sao?
Không được!
Tô Phù Liễu suy nghĩ xong, quyết định phải rời khỏi Đình Vương phủ, nếu không, sớm muộn gì y cũng gặp nguy hiểm!
Phong Mục Đình nhìn thấy Tô Phù Liễu không ngừng lùi lại, nghĩ rằng do dáng vẻ của mình quá đáng sợ, khiến y sợ hãi, trong lòng lại sinh ra chút hối lỗi.
Hắn khẽ hắng giọng, rồi quay người đi: "Ở đây không có chuyện gì của ngươi nữa, mau về nghỉ đi."
Tô Phù Liễu như nhận được lệnh ân xá, lăn một vòng rồi leo lên bờ, chạy đi như cơn gió.
Phong Mục Đình nhìn bóng lưng Tô Phù Liễu chạy trốn trong tình trạng nhếch nhác, không khỏi thở dài.
Nhớ lại vẻ mặt kinh hoàng của Tô Phù Liễu lúc nãy, hắn cảm thấy áy náy, chắc là đã làm tên ngốc đó sợ hãi không ít.
Ban đầu, sau khi tắm xong, hắn định đến thư phòng để tiếp tục xử lý công việc triều chính, nhưng trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh đôi mắt to tròn vô tội, đáng thương, sợ hãi và lo lắng của Tô Phù Liễu. Hắn nghĩ rằng có lẽ mình nên đi xem Tô Phù Liễu, và xin lỗi y.
Phong Mục Đình mất tự nhiên mà liếm môi, do dự một hồi, cuối cùng thực sự bước đến phòng của Tô Phù Liễu, suốt đường đi, hắn suy nghĩ xem lát nữa gặp Tô Phù Liễu, nên xin lỗi như thế nào.
Trong đầu hắn thậm chí tưởng tượng đến cảnh Tô Phù Liễu đang gục trên bàn khóc trong phòng.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bước nhanh hơn, khi đến trước cửa phòng của Tô Phù Liễu, chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì lại nghĩ liệu làm như vậy có làm Tô Phù Liễu sợ hãi thêm không.
Vì vậy, một người luôn nóng tính như Đình Vương lại ngoan ngoãn gõ cửa, chỉ khi người bên trong đáp lại thì hắn mới dám đẩy cửa vào.
Nhưng, hắn gõ cửa vài lần cũng không thấy bên trong có bất kỳ phản hồi nào, Phong Mục Đình chột dạ, chẳng lẽ lúc nãy hắn thật sự quá đáng, Tô Phù Liễu không chịu nổi sự nhục nhã mà tự vẫn rồi sao?
Trời biết tại sao Phong Mục Đình lại nghĩ vẩn vơ như vậy, nhưng hắn thực sự đã lo lắng, không nói một lời liền đạp cửa xông vào..