6.

Sau khi tan học, tôi một đường đi theo Lệ Nhẫn, không lỡ cùng hắn tách ra.

Kiếp trước, khi tôi và Lệ Nhẫn lần đầu gặp nhau, hắn vẫn là thiếu niên lang một thân giáp bạc, so với hiện tại không kém nhiều tuổi lắm.

Tôi chứng kiến hắn từng bước đi lên đế vị Nhân tộc, lại từng bước một trở thành bá chủ Nhân tộc, cuối cùng, tận mắt nhìn thấy hắn tuẫn quốc.

Năm hắn chế.t, mới hai mươi tám, đang độ phong hoa tuyệt đại.

Máu thịt hắn nhuộm đỏ biên giới mà hắn canh giữ.

Lúc đó, hắn thật sự rất ngốc, thân thể nhân loại, làm sao có thể chống lại Yêu tộc.

Hắn luôn biết rõ không thể mà vẫn làm.

Đời này, nhân gian mặc dù thái bình, nhưng tôi lại nhìn thấy Lệ Nhẫn toàn thân tràn ngập lệ khí.

Trong ngõ nhỏ, ngô đồng rủ bóng.

Ánh chiều tà màu cam kéo dài bóng người

Thiếu niên một tay đút túi, tay kia cầm cặp sách, sống lưng thẳng cao ngất.

Tôi đi theo phía sau hắn, duy trì khoảng cách không gần không xa.

Hắn đột nhiên dừng chân, chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt tựa như rất chán ghét.

Thiếu niên lạnh lùng, vẻ mặt mệt mỏi:
"Nói đi, cậu đi theo phía sau tôi lại muốn làm gì?"

Tôi hơi nghiêng đầu, rất nghiêm túc nói:
"Tôi không làm gì cả, tôi chỉ muốn hít chút long khí. Cậu yên tâm, tôi hít long khí của cậu, đối với cậu vô hại.”

Trong ngõ nhỏ, gió chiều hơi nóng.

Ồn ào náo động giống như bị ngăn cách ở bên ngoài.

Lệ Nhẫn mím môi, trong đôi mắt thâm thúy, một mảnh hoàng hôn.

Hắn nuốt xuống vài cái, khuôn mặt tuấn tú hỏa tốc đỏ ửng:
"Cậu, cậu...... cậu có phải nữ sinh không vậy!”

“Hả?”

Tôi là yêu quái.

Tôi lại không hiểu nhân nghĩa đạo đức của nhân gian.

Nhưng tôi là hoa yêu, tôi không ăn mặn, không đả thương người, tôi chỉ muốn hít hai hơi long khí.

Không có long khí, tôi sẽ rất nhanh héo rũ, chịu đựng không quá nửa tháng.

Tôi cố gắng thuyết phục Lệ Nhẫn:
"Cậu chỉ cần cho tôi mười giây là được, tôi không cần quá nhiều."

Áp suất không khí thay đổi.
Lệ Nhẫn: "......”

Thiếu niên chưng ra biểu cảm nghẹn họng trân trối.

Trên cánh tay hắn gân xanh nhô lên.

Đầu lưỡi Lệ Nhẫn chạm vào vách trong khoang miệng, hắn đỏ mặt, nói bằng giọng lạnh lùng nhất.

“Mười giây? Ông đây...... Chỉ có mười giây? Ha ha! Thừa dịp tôi còn có chút nhân tính, cậu lập tức tránh xa tôi ra!"

7.

Lệ Nhẫn thật sự tức giận.

Đáng lẽ tôi không nên liên tục bám lấy.

Từ từ mới là thượng thượng sách.

Còn nữa, hôm nay đã hít một chút long khí, miễn cưỡng có thể giúp tôi duy trì được chút năng lượng.

Nhưng khi tôi chuẩn bị xoay người rời đi, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một khuôn mặt.

Trong hình ảnh, ánh đèn mập mờ, Lệ Nhẫn bị một đám côn đồ vây quanh, đánh hắn đến chế.t.

Tôi lắp bắp kinh hãi.

Khi lấy lại tinh thần, Lệ Nhẫn đã rời đi không quay đầu lại.

Tôi vội chạy đuổi theo.

Có lẽ là do đã hít long khí của Lệ Nhẫn, mặc dù Lệ Nhẫn rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt, ta cũng có thể đoán được vị trí của hắn.

Yêu quái tộc tơ hồng chúng ta, có cành lá cực kỳ phát triển, vô cùng am hiểu tìm kiếm.

Màn đêm buông xuống, tôi tìm được Lệ Nhẫn ở một hộp đêm.

Dưới ánh sáng mê ly, hắn ngồi trên ghế dài, tư thái lười biếng, trong miệng ngậm một điếu thuốc, đang nhả từng vòng khói giữa không trung.

Khuôn mặt trẻ tuổi, toát ra cảm giác tang thương không thuộc về tuổi này.

Bên cạnh hắn có mấy người bạn học, còn có vài nữ sinh mặc váy ngắn, luôn có người liếc nhìn Lệ Nhẫn.

Nhưng ánh mắt Lệ Nhẫn thủy chung lạnh lẽo, tựa như không quan tâm điều gì, không nhìn một ai.

“Cắt, cắt. Lệ ca! Mau nhìn, cái đuôi nhỏ của anh theo tới rồi kìa! "

Có bạn học nhận ra tôi.

Động tác của Lệ Nhẫn bị dừng lại, trong nháy mắt nhìn tôi, hắn đột nhiên ho khan, đôi mắt lạnh lẽo kia, lại xuất hiện một tia hoảng loạn.

“Khụ khụ khụ......”

Tôi đi qua, vỗ lưng hắn.

Thiếu niên mạnh mẽ đứng lên, vô số ánh mắt đều hướng về bên này.

Lệ Nhẫn tóc trên trán hơi rối, thần sắc tùy ý, như là bị tôi chọc cười thoải mái vươn hai tay ra:
“Nói đi, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Đến đây, tùy ý!”

Hào phóng như vậy sao?

Tôi thật sự cần Long Khí của hắn.
“Đây là cậu nói.”

Tôi nhào vào trong lòng Lệ Nhẫn, hít sâu một hơi, ngửi mùi bạc hà trên người hắn.

Vài giây sau, tôi buông Lệ Nhẫn ra, ngẩng đầu nhìn hắn:
"Được rồi, mặc dù không đủ, nhưng tôi rất biết thỏa mãn.”

Lệ Nhẫn: "..........”

Thiếu niên cứng đờ, ánh mắt nhìn tôi, giống như nhìn một con quái vật.

Tôi nắm chặt tay hắn, hoàn toàn phớt lờ sự náo động bên ngoài, đưa hắn rời khỏi hộp đêm:
"Có người muốn đánh cậu, bọn họ là có chuẩn bị mà tới.”

Hoa Yêu tộc chúng tôi mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng tơ hồng hoa yêu tu luyện trên trăm năm, thỉnh thoảng sẽ có năng lực dự đoán.

Nhưng loại năng lực này, cũng không phải lúc nào cũng có.

Phải xem ý niệm lớn nhỏ.

Thân mật với ai nhất, thì có thể cảm nhận được người đó.

Tôi đã hít long khí Lệ Nhẫn, vậy nên mới có thể cảm nhận được nguy cơ của hắn.

Quả nhiên, còn chưa ra khỏi hộp đêm, đã có hơn mười người đi về phía bên này.

Lệ Nhẫn không hổ là Lệ Nhẫn, quyết định thật nhanh, trở tay kéo tôi chạy như điên.

“Đừng để hắn chạy!"

“Tiểu tử Lệ gia kia, phá hỏng quy củ trên đường, người khác sợ hắn, ông đây không sợ!"

Chạy ra khỏi hộp đêm, Lệ Nhẫn nhảy lên một chiếc xe máy, tôi giống như kiếp trước, nhanh chóng leo lên ngồi xuống.

Kiếp trước, ta cùng hắn cưỡi ngựa.

Đời này, đổi thành xe máy.

Tôi ôm chặt thắt lưng Lệ Nhẫn.

Thiếu niên rõ ràng ngẩn người.

8.

Ầm ầm......

Động cơ xe máy nổ vang.

Tôi vội ôm chặt hắn.

Cảm giác này làm tôi nhớ tới kiếp trước, Lệ Nhẫn mang theo tôi phi ngựa chạy như bay, phía sau là vô số truy binh.
Nhưng hắn luôn đưa tôi thoát khỏi vòng vây.

Ngửi thấy mùi bạc hà thơm ngát khiến người ta thư thái, khóe môi tôi dần dần nâng lên một độ cong thỏa mãn.

Xe máy đến khu vực an toàn, thì ngừng lại.

Hắn vừa mở miệng, liền có chút kiêu ngạo hỏi:
"Cậu hiện tại biết sợ rồi?"

Tôi mờ mịt.
Tôi là yêu quái, đương nhiên sẽ không sợ.

Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của thiếu niên, tôi thật muốn ở lại với hắn, giống như kiếp trước.
“Có cậu ở đây, tôi cái gì cũng không sợ.”

Lệ Nhẫn chính là nhân loại từng đấu tranh với yêu ma. Hắn tự nhiên không phải nhân loại bình thường.

Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên căng thẳng, hắn ngạc nhiên một chút, rồi lại nhanh chóng trấn định, cười lạnh:
"Ha, cậu mới quen tôi một ngày, cậu căn bản không biết tôi là ai.”

Tôi lắc đầu:
"Không phải, tôi đối với cậu như đã quen biết từ lâu.”

Thiếu niên lại một lần nữa giơ tay lên, nặng nề che mặt, một đôi mắt như giội một tầng mực đậm:
"Cậu rốt cuộc thích gì ở tôi?”

Tôi suy tư:
"Ừm...... Tôi thích cậu còn sống.”

Kiếp trước, khi Lệ Nhẫn tuẫn quốc, cành lá của tôi toàn bộ héo rũ, thực vật không có trái tim, nhưng lúc ấy, tôi lại cảm giác như tan nát cõi lòng.

Hơn nữa, hắn còn sống, tôi mới có thể hít long khí.

Huống chi, trong thế giới của tôi, không ai tốt hơn Lệ Nhẫn.

Lệ Nhẫn ngây người, đồng tử mở to, tay không biết đặt vào đâu, lại buông lời tàn nhẫn:
"Được, cậu, giỏi!"

Hắn kéo tôi lên xe máy, đưa tôi đến trạm xe buýt, vừa định rời đi, lại quay đầu đưa cho tôi mấy trăm đồng:
"Cảnh cáo cậu, đừng đi theo tôi nữa!"

Tôi: "........”

Hung dữ như vậy làm gì?

Tôi kéo tay hắn, kiễng chân, môi chạm nhẹ vào môi hắn.

Kiếp trước, mỗi lần hắn nổi giận, chỉ cần ta hôn hắn, hắn sẽ nguôi giận, trăm trận trăm thắng.

Ta hôn xong, nghiêng mặt đánh giá hắn:
"Lệ Nhẫn, lần này cậu hài lòng rồi chứ?"

Thiếu niên nắm tay, thần sắc cổ quái.

Hắn không lên tiếng, lúc xoay người rời đi, loạng choạng thiếu chút nữa ngã

Ầm ầm......Xe máy khởi động, Lệ Nhẫn nháy mắt đã biến mất.

9.

Về đến nhà cậu, đã là hơn mười giờ tối, nhưng trong phòng vẫn sáng đèn.

Cậu mợ đều đang đợi tôi, em họ Trương Thạc Thủ học lớp 10, cậu ta cũng học ở Nam Thành Nhất Trung.

Trương Thạc vênh váo tự đắc:
"Chị họ thật có tiền đồ, ngày đầu tiên chuyển trường đã trêu chọc giáo bá, tôi thấy chị không ngốc chút nào, còn biết Lệ Nhẫn là thái tử gia của tập đoàn Lệ thị."

“Nhưng hẳn là chị không biết soi gương! nữ sinh theo đuổi Lệ Nhẫn nhiều lắm, sao đến lượt chị?"

“Chẳng lẽ đến lượt cậu?"

Mợ vỗ vỗ Trương Thạc một cái, nét mặt tràn đầy ý cười.

Tôi có thể hiểu được nụ cười này.

Chắc là bà ta đang cảm thấy, tôi có thể bán được giá cao hơn.

Lệ Nhẫn......Đời này cũng là Thái tử gia.

Mợ kéo tay tôi:
"Chi Chi, vì để cho con học Nhất Trung, chúng ta đã tốn mấy chục vạn. Nhất Trung là sản nghiệp của Lệ gia, khó trách thái tử Lệ thị cũng sẽ học Nhất Trung. Nếu các con đã là bạn học, bình thường cứ qua lại nhiều hơn.”

Nói xong, mợ đánh giá tôi một lượt, cười như tú bà.

Cậu ở một bên chen vào nói:
"Bắt đầu từ ngày mai, cho Chi Chi thêm tiền tiêu vặt. Con gái mà, trên người không thể không có tiền.”

Trương Thạc liếc mắt:
"Sao con nghe nói, là chị hoh quấn lấy Lệ Nhẫn? Trưa hôm nay, còn bảo Lệ Nhẫn mời chị ta ăn cơm.”

Cậu mợ cười đến không ngậm được miệng, giống như không cảm thấy hành vi của tôi có vấn đề.

Tôi thân là yêu quái cái mấy trăm tuổi, đương nhiên có thể thấy được tiểu tâm tư này của bọn họ.

Tôi cười cười: "Được, tôi cần nhiều tiền.”

Tôi còn cần hít long khí, cho nên, tôu dự định đối tốt với Lệ Nhẫn một chút.

Ở thế giới này, đối tốt với một người, chính là cam lòng tiêu tiền cho hắn.

Đêm đó, tôi cuối cùng cũng lại cùng Lệ Nhẫn cộng chẩm.

Tôi đã đi vào giấc mơ của hắn.

Trong mơ hắn cuộn tròn thân thể, ngồi xổm trước một chỗ bia mộ, thân hình một mét tám tám, lại có vẻ vô cùng vừa vặn.

Bốn phía mưa nhỏ tí tách.

Tay của tôi biến thành cành hoa, leo lên hắn, dần dần lồng thành một quả bóng, đem hắn bao phủ trong đó.

Hai mắt hắn đảo qua đảo lại: "Cậu...”

Nhị hoa của tôi chạm trán hắn, xem như hôn hắn:
"Lệ Nhẫn, đừng đau lòng, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”

Không gian vừa chuyển, tôi cùng Lệ Nhẫn đều nằm ở trên giường, tôi lại hóa thành hình người, chân gác ở trên người Lệ Nhẫn.

Thiếu niên bỗng nhiên xoay người đè tôi xuống, hung hăng:
"Tôi đã cảnh cáo cậu, không được trêu chọc tôi nữa!”

Tôi không quan tâm nhiều như vậy, ôm chặt cổ hắn, hít sâu mấy hơi.

Ừm......Thật tốt. Cuối cùng cũng ăn no.

Thì ra, còn có thể nhập mộng hấp long khí.
Sớm biết như thế, ban ngày tôi đã không cần phí công tốn sức như vậy.

Tôi mở mắt ra, nhìn trần nhà phòng ngủ nhỏ, tỉnh mộng.

Thực vật không cần ngủ quá lâu.

Tôi hồi tưởng lại cảnh trong mơ của Lệ Nhẫn, trong lúc vô tình tôi đã biết được thân thế của Lệ Nhẫn.

Thế mà cùng kiếp trước như cùng đúc ra từ một khuôn.

Mẹ hắn qua đời, cha là một tên lăng nhăng ong bướm, cưới mẹ kế còn mang theo một đứa con riêng.

Vì Nhất Trung Nam Thành là sản nghiệp trên danh nghĩa của mẹ hắn, nên hắn mới là thái tử của tập đoàn này.

Ta thì thào tự nói:
"Lệ Nhẫn, tôi sẽ chăm sóc cậu.”

10.

Ngày hôm sau, tôi mang bữa sáng cho Lệ Nhẫn, còn có một chậu hoa.

Bên trong trồng một cây hoa nhỏ không biết tên.

Khi gặp Lệ Nhẫn, tóc anh hơi ướt, khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng khoan khoái, áo sơ mi trắng không nhiễm bụi trần, giống như vừa mới tắm cách đây không lâu.

Người mặc dù nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng đáy mắt ẩn chứa tâm sự, con ngươi ướt sũng, giống như ngáp tới, rồi lại cố nén xuống.

Hai chúng tôi liếc nhìn nhau, Lệ Nhẫn gần như lập tức tránh ánh mắt.

Hắn vừa tới gần, tôi liền tiến lại gần ngửi ngửi.
Là mùi sữa tắm hoa oải hương.

Nhưng......

Mùi này trộn lẫn vào long khí, liền không tinh khiết.nhíu mày:
"Thối quá...”

Ta càng thích mùi bạc hà trên người Lệ Nhẫn hơn.

Lệ Nhẫn cứng đờ.

Bàn Tử ngồi hàng đầu phụ họa:
"Ha ha ha ha, Lệ ca, em gái chê anh thối!

Lệ Nhẫn khuôn mặt tuấn tú căng thẳng.

Tôi đem chậu hoa nhỏ đưa tới trước mặt hắn:
"Lệ Nhẫn, đóa hoa này là trái tim của tôi, cậu nhất định phải nhận lấy nha.”

Đây đúng là trái tim của tôi.

Tối hôm qua hít đủ long khí, dây mây của tôi nở ra không ít hoa nhỏ.

Lệ Nhẫn ánh mắt khác thường nhìn tôi:
"Tôi muốn tim của cậu làm gì?”

Bàn tử lập tức ồn ào:
"Đậu má! em gái quả nhiên mạnh mẽ, có câu gì mà sài lang hổ báo?! Trái tim cũng đem tặng cho Lệ ca?!”

Tôi nháy mắt mấy cái: "Trái tim của tôi, có thể bảo vệ cậu đó.”

Lại là một trận cười vang.

Nhân loại trên thế giới này thật sự là thích cười.

Vành tai trắng trẻo của Lệ Nhẫn, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ bừng, hắn căm tức nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Hoa nhỏ trong chậu lắc lư, nhưng Lệ Nhẫn dùng tay đẩy ra, cự tuyệt trái tim tôi.

Haizz......Lệ Nhẫn căn bản không biết, thế đạo gian khổ, người như hắn, vô luận ở kiếp nào, đều sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Nói không chừng, lại sống không quá ba mươi tuổi.

Tôi lo lắng trùng trùng, hốc mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Lệ Nhẫn, vô cùng đau lòng.

“Lệ ca, em gái khóc rồi!”

Lệ Nhẫn lại nhìn tôi:"Chết tiệt, tôi nhận hoa của cậu, giờ được rồi chứ."

“Được! Tôi không khóc!"

Tôi nín khóc mỉm cười, tôi biết mà, Lệ Nhẫn vẫn luôn khẩu xà tâm phật.

Tôi chân thành nói:
"Lệ Nhẫn, cậu yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

“Cậu......im lặng!Đừng nói chuyện!"

Thiếu niên đoạt lấy chậu hoa, bỏ vào trong ngăn bàn, lại hung dữ uy hiếp tôi một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play