[Zhihu] EM CHỈ MUỐN HÍT LONG KHÍ CỦA ANH

Chương 3


1 tháng


11.

Lệ Nhẫn hôm nay vô cùng yên lặng.

Ngay cả truyện tranh cũng không nhìn.

Hắn nằm sấp trên bàn học, ngủ say.

Tôi nghe không hiểu mấy công thức trên bảng, vô cùng nhàm chán, liền tiến đến bên tai Lệ Nhẫn nhỏ giọng nói cho anh biết:
"Tối qua tôi mơ thấy cậu.”

Thiếu niên ngẩng đầu.

Động tác của hắn quá nhanh, trán đụng vào mũi tôi, đau muốn chế.t.

May mắn, tôi là hoa yêu, sống mũi gãy còn có thể tự mình mọc lên.

Đôi mắt Lệ Nhẫn mở to, con ngươi đen kịt, phản chiếu khuôn mặt của tôi.

Tôi thấy hắn mím môi, nuốt khan, vẻ mặt khiếp sợ.

Tôi hỏi:
"Lệ Nhẫn, giấc mộng đêm qua, cậu cũng nhớ chứ?”

Thiếu chút nữa làm tôi tức chết, may mắn tôi rất nhanh tỉnh lại.

Vương Bàn Tử bàn trên không biết quay lại từ lúc nào, trợn tròn mắt:
“Cậu...... cậu…hai người?! Lệ ca, anh...... Không phải...... em gái mới......Lớp 11! Lệ ca, anh là cầm thú?!”

Tôi lập tức thay Lệ Nhẫn giải thích:
"Cái này không thể trách Lệ Nhẫn, là tôi chủ động."

Tơ hồng hoa yêu có thể đi vào trong mộng, cũng chỉ có ta mới có thể chủ động đi vào giấc mộng của hắn.

Vương Bàn Tử nhìn tôi, lại nhìn Lệ Nhẫn một chút: "......”

Giờ phút này, ánh mắt Lệ Nhẫn nhìn tôi, càng thêm phức tạp:
"Tô Chi Chi, cậu có thể đừng nói hươu nói vượn không?”

“Hả?......”

Tôi nháy mắt mấy cái, không rõ Lệ Nhẫn vì sao kích động như vậy.

Kiếp trước, hắn thích nhất cùng tôi ngủ nướng mà.

Tiết tiếp theo là thể dục, Lệ Nhẫn giống như điên rồi, điên cuồng chạy mấy ngàn mét, làm giáo viên thể dục sợ ngây người.

Tôi chuẩn bị nước khoáng cho hân, thấy hắn đầu đầy mồ hôi, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi.

Mồ hôi thấm ướt, ánh mắt của tôi rơi vào ngực hắn, không dời đi được.

Lệ Nhẫn cúi đầu nhìn, cũng chú ý tới ánh nắt tôi trên ngực, hắn lập tức nghiêng người, một tay chống nạnh, một tay lau mặt.

Sau đó, hắn lại chạy lên sân thể dục, chạy như điên vài vòng mới dừng lại.

Lúc này đây, hắn cách tôi thật xa, không chịu tới gần, coi tôi như đại hồng thuỷ.

Tôi: "....”

Sao lại như thế?

Tôi chỉ là một tiểu hoa yêu, tôi không ăn thịt người.

Thực vật có thể có ý xấu gì chứ?

12.

Hôm nay sau khi tan học, Lệ Nhẫn rất nhanh đã chạy mất tăm hơi.

Tôi tạm thời không cần hít long khí, nên cũng không tìm hắn.

Nhìn ra được, Lệ Nhẫn đời này...... lại có phần thu mình .

Nhưng sắc trời còn chưa hoàn toàn tối, trong lòng tôi đã dâng lên một cỗ cảm giác cực kỳ không tốt.

Tôi đã cùng Lệ Nhẫn cộng chẩm chia sẻ giấc mơ, chia sẻ cảm giác, cho nên, khi người hắn xảy ra chuyện, tôi cũng có thể cảm nhận được.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm Lệ Nhẫn.

Vì tìm được phương hướng của hắn, tôi tiêu hao không ít linh lực.

Cho nên, vừa nhìn thấy Lệ Nhẫn tựa vào giường bệnh, tôi trực tiếp nhào tới, hít một hơi thật sâu mới có thể ngẩng đầu nhìn hắn:
“Lệ Nhẫn, cậu chết rồi, tôi cũng sống không nổi.”

Cách đây không lâu, trong đầu tôi hiện ra khuôn mặt Lệ Nhẫn bị xe đụng.

Xem ra, chiếc xe màu đen đâm vào hắn là cố ý.

Kiếp trước, Lệ Nhẫn cũng vậy, bị chúng bạn xa lánh, phụ hoàng của hắn muốn phế hắn, kế hoàng hậu muốn đẩy hắn vào chỗ chết, các huynh đệ của hắn càng hận không thể để cho hắn hoàn toàn biến mất.

Đôi môi tái nhợt của thiếu niên khẽ mím, mày nhíu lại, nhưng không nổi giận, khàn giọng hỏi:
“Cậu, cậu làm sao tìm tới được đây?”

Tôi ăn ngay nói thật:
"Tôi và cậu có cảm ứng tâm linh.”

Lệ Nhẫn muốn nói lại thôi:
"... vì trêu chọc tôi, thật sự là việc gì cũng có thể làm."

Tôi phản đối: "Tôi mừng là cậu sống tốt , cậu là mạng của tôi!"

Thế giới này dường như không có linh khí, tôi chỉ có thể dựa vào long khí của Lệ Nhẫn.

Nếu muốn sinh tồn, hắn chính là sinh mệnh của tôi.

Mặt thiếu niên dần dần phiếm hồng, ảnh mắt như bị lửa thiêu đốt, ấp úng nói:
“Yêu sớm...... Không tốt lắm.”

Cái gì mà yêu sớm?

Tôi đã mấy trăm tuổi rồi.

Còn nữa......Tôi hiện tại cũng chỉ muốn hít một chút long khí.

Lúc này, chủ tịch Lệ - người thường xuyên xuất hiện ở bản tin tài chính kinh tế đến, ông nhìn qua chỉ tầm năm mươi tuổi, cao lớn nho nhã.

Mặt mày Lệ Nhẫn có vài phần giống ông.

Chủ tịch Lệ không biết đứng ở bên trong bao lâu.

Ông có phải đã nghe thấy hết rồi hay không?

Tôi đứng lên, chào hỏi: "Chào ông Lệ ạ.”

Chủ tịch Lệ quan sát tôi vài lần, nụ cười hiền từ:
"Cô bé thích thằng nhóc nhà ta sao?”

Tôi gật đầu thừa nhận. Tôi đương nhiên thích hít long khí lệ nhẫn.

"Thích hắn" và " thích hít long khí của hắn" không hề xung đột.

Ai ngờ, chủ tịch Lệ lại hỏi:
"Thích thằng nhóc ở điểm nào?”

Tôi đáp: "Chỗ nào cũng thích.”

Chủ tịch Lệ cười híp mắt, nhìn về phía Lệ Nhẫn: "Thằng nhóc thôi, sao lại lừa tiểu cô nương nhà người ta? Các con còn nhỏ, đừng gây ra tai nạn chết người.”

Mặt Lệ Nhẫn lại đỏ lên.

Hắn có vẻ rất dễ đỏ mặt.

Tôi cực kỳ hiểu:
"Ông Lệ, vì sao lại xảy ra tai nạn? Lệ Nhẫn kỳ thật là một người rất tốt, cậu ấy chỉ là bề ngoài giả bộ hung dữ. Giống như là con nhím, gai trên người chỉ là lá chắn của cậu ấy."

“Lần này cậu ấy bị xe đụng, ông nhất định phải điều tra rõ ràng, là có người muốn hại Lệ Nhẫn.”

Chỉ cần liếc mắt một cái, ta có thể thấy được Lệ chủ tịch là thật tâm quan tâm Lệ Nhẫn.

Sắc mặt ông lập tức nghiêm túc:
" Được, tất nhiên là phải điều tra rõ ràng. Tiểu nha đầu, vậy con ở cạnh thằng nhóc thúi này nhiều thêm một chút. Có nhu cầu gì thì cứ để thư ký bên ngoài đi làm.”

13.

Chủ tịch Lệ vừa rời đi, ánh mắt Lệ Nhẫn liền liếc loạn xung quanh.

Tôi nằm sấp bên giường bệnh, hỏi hắn có đau không.

Giọng thiếu niên rất buồn bực: "Không đau.”

Tôi: "Nhưng cậu bị gãy một cánh tay.”

Lệ Nhẫn bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, hình như hắn đang nghĩ tới điều gì đó.

“Cậu làm sao biết tôi bị xe đụng, hơn nữa còn biết chiếc xe kia rất khả nghi?"

Tôi nâng mà nhìn hắn:
"Tôi không chỉ cái gì cũng biết, nước hoa của tôi còn có thể giúp cậu giảm đau.”

Lệ Nhẫn sững sờ một giây, lập tức ho mạnh lên: "Khụ khụ...”

Hắn càng ho, mặt lại càng đỏ lên, hắn thậm chí không dám nhìn tôi.

Tôi cố gắng cho hắn thuận khí, lại bị thiếu niên một tay đẩy ra.

“Cậu, cậu, cậu...... không được động! Cậu rốt cuộc có phải là nữ sinh hay không vậy?”

Tôi rất khó hiểu:...
Kiếp trước, mỗi lần hắn bị thương trên chiến trường, tôi đều dùng nước hoa để giảm đau cho hắn.

Chỉ có hoa yêu tơ hồng tu luyện mấy trăm năm, mới có công hiệu giảm đau.

“Lệ Nhẫn, tôi có phải là con gái hay không, chẳng lẽ cậu không biết?”

Thiếu niên bỗng nhiên lại xù lông:
" Cậu có phải nữ sinh hay không, liên quan gì tới tôi?"

Tôi ghé sát vào hắn một chút, thấy lông mi thon dài của hắn khẽ run, bộ dáng này......Là thẹn thùng sao?

Đời này lệ nhẫn, quả thật so với kiếp trước dễ ngại hơn rất nhiều.

Tôi là hoa yêu, Yêu tộc chúng tôi căn bản sẽ không để ý đến da mặt.

Tôi thành thật nói:
"Đương nhiên là có quan hệ, sau này chúng ta phải luôn ở bên nhau."

Nếu không, tôi tìm ai hít long khí đây?

Lệ Nhẫn giống như đang nín thở, đỏ tận mang tai.

Tôi không rõ vì sao hắn lại như vậy, thẳng thắn nói:
"Lệ Nhẫn, cậu nhất định phải sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi.”

Khuôn mặt non nớt của thiếu niên đỏ bừng, đã đỏ đến không bình thường, trán còn toát ra lớp mồ hôi mỏng.

Hắn ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi kinh ngạc:
"Lệ Nhẫn, cậu nóng lắm sao?"

Lệ Nhẫn: "........”

Tôi vẫn canh giữ ở phòng bệnh, kể chuyện xưa cho Lệ Nhẫn nghe, hắn lại ngoan đến kỳ cục, đôi mắt u ám dưới mái tóc vỡ tung.

14.

Chủ tịch Lệ quả nhiên mạnh mẽ vang dội. Khoảng mười hai giờ đêm, bảo vệ bắt tên gây tai nạn xe cộ tới.

"Chủ tịch, không phải tôi, không phải tôi!"

“Tôi bị oan uổng! Cho tôi một trăm lá gan, cũng không dám làm thế với thiếu gia!"

Ánh mắt chủ tịch Lệ sắc bén, người đàn ông trung niên nhìn về phía Lệ Nhẫn:
"Thằng nhóc thối, người này là em trai của mẹ kế con, hắn thuê người giết con, chỉ cần con vừa chết, người thừa kế hợp pháp duy nhất của Lệ gia, sẽ trở thành anh trai cùng cha khác mẹ của con. Ta mang người đến, là muốn cho con biết, lòng người hiểm ác. Con phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không được đánh giá thấp dã tâm của con người.”

Lệ Nhẫn mím môi, lúc hắn không phản nghịch, nghiêm túc, có vài phần giống chủ tịch:
“Ông nội, con muốn tra đến cùng, một người cũng không buông tha.”

Chủ tịch Lệ lộ ra vẻ mặt vui mừng:
"Tốt, rốt cuộc con cũng chịu tranh thủ vì chính mình."

Thì ra, chủ tịch Lệ bắt người tới, chính là vì dạy Lệ Nhẫn một bài học.

Lệ Nhẫn kiếp trước, cho tới bây giờ đều là có thù tất báo.
“Đem hắn áp giải đến cục cảnh sát, mặt khác, tất cả chứng cớ cũng đưa qua.”

Chủ tịch dặn dò một câu.

Ông nhìn về phía tôi, ánh mắt ôn hòa hỏi:
"Tiểu nha đầu, con không về nhà sao? Gia đình có lo lắng không?"

Tôi lắc đầu: "Con là cô nhi, cậu mợ sẽ không để ý đến con.”

Ánh mắt chủ tịch Lệ hơi trầm xuống, dặn dò thư ký một câu:
"Đi mua một ít đồ dùng cho con gái, nhớ kỹ, phải tốt nhất.”

Thư ký nhìn tôi nhiều hơn một chút rồi mới rời đi.

Ta không hiểu suy nghĩ của người lắm, cũng không rõ thị phi của nhân gian. Cho nên, khi Lệ chủ tịch chê cười Lệ Nhẫn, tôi vẫn không hiểu tại sao.

“Nhóc con, sao mặt đỏ thành như vậy? Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

Lệ Nhẫn: ".........”

Phòng bệnh tư nhân còn có giường trống, vừa vặn có thể cho tôi ngủ lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, một phu nhân tới phòng bệnh, bà ta khóc sưng mắt, thần sắc tiều tụy, đi về phía Lệ Nhẫn quỳ xuống.

"A Nhẫn, buông tha cậu của con đi, nó chỉ nhất thời hồ đồ, cậu con ngu xuẩn mới phạm phải sai lầm lớn này, ta cam đoan với con sẽ không có lần sau!"

Ánh mắt Lệ Nhẫn lạnh nhạt, hoàn toàn bất đồng với lúc ở trường:
"Cậu? Mẹ tôi là con một, cậu của tôi ở đâu ra? Chu phu nhân, xin đừng nhận họ hàng lung tung. Ngoài ra, có một chuyện, cô nói không sai, em trai cô đúng là ngu xuẩn. Hắn sẽ không mưu sát.”

Chu phụ nhân lộ ra vẻ kinh hãi:
"A Nhẫn, lời này của con là có ý gì?”

Tôi đang ngồi bên giường bệnh ăn điểm tâm, Lệ Nhẫn nhìn tôi thật sâu, rồi mới trả lời Chu phu nhân:
"Ý của tôi là, từ hôm nay trở đi, Lệ gia không chứa chấp các người nữa."

“ Các người giễu võ giương oai, trước kia là tôi không tranh không giành, nhưng bây giờ tôi đột nhiên đổi ý rồi.”

Chu phu nhân: "......

15.

Cảnh sát nhanh chóng điều tra rõ ràng chân tướng.

Mẹ kế của Lệ Nhẫn bị mang đi.

Khi một người đàn ông trung niên tìm đến bệnh viện, tôi đang định hôn trộm Lệ Nhẫn.

Chỉ cần hôn sâu, có thể làm cho hắn khôi phục rất nhanh.

Tơ Hồng Hoa Yêu chúng tôi, có năng lực trị thương rất mạnh.

Đáng tiếc, bị gián đoạn.

Tôi bực mình.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lệ Nhẫn thì chửi ầm lên:
"Thằng nghịch tử! Mày nhất định phải hủy hoại gia đình tao?! Lập tức đến cục cảnh sát rút án! Nếu không...... mày không còn là con trai tao!"

Thì ra là ba của Lệ Nhẫn.

Kiếp trước, phụ hoàng Lệ Nhẫn cũng không coi hắn ra gì.

Có người từ khu sinh ra đã là một chiếc thuyền cô độc, hoàn toàn dựa vào chính mình mà lớn lên.

Lệ Nhẫn lại nhìn về phía tôi.

Tôi nhìn thấy sự nhẫn nại trong mắt hắn.

Lúc này, ngừoi đàn ông trung niên lại nổi giận: "Không phải mày vẫn chưa chết sao? Sao coi là vụ án được? Chuyện xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài!"

Tôi sợ ngây người, coi như tôi chỉ là một thân cây, cũng thật sự không thể nhịn.

"Lệ Nhẫn là rồng, còn ông chính là một cây củ cải lăng nhăng, ông dựa vào cái gì bắt nath Lệ Nhẫn?"

Tôi có thể nhận ra đồng loại, cho nên, liếc mắt một cái lac nhìn ra người đàn ông này là một cây củ cải xấu xa.

Lệ Nhẫn bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

Tôi nháy mắt mấy cái: "Lệ Nhẫn, cậu cười cái gì? Tôi nói thật mà. Ông ta có thể không phải cha ruột của cậu. Củ cải làm sao có thể sinh ra rồng?"

Chủ tịch Lệ mới là rồng chân chính.

Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Lệ Nhẫn thay đổi, nhìn về phía ông ta , hắn mơ hồ trả lời ngay:
"Tôi và ông ta...... Hình như là không quá giống.”

Ta cùng Lệ Nhẫn hai mắt nhìn nhau.

Chủ tịch Lệ cùng Lệ Nhẫn, là huyết thống chí thân.

Nhưng Lệ Nhẫn không thể là con trai của người đàn ông trung niên.

......Quan hệ thật loạn.

Lúc này,chủ tịch Lệ bước vào phòng bệnh, ông ấy hẳn là nghe thấy lời vừa rồi.

“Đúng vậy, Lệ Thịnh Niên chính là cô nhi ta nhận nuôi, căn bản không phải là con ruột của ta. Mẹ của A Nhẫn, vốn nên gả cho con ruột của ta. Nhưng trước hôn lễ, lại xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, con ruột của ta đã chết. Mà mẹ A Nhẫn lại đã mang thai đứa nhỏ. Vì không để cho huyết mạch Lệ gia lưu lạc bên ngoài, ta đành phải an bài một cuộc hôn nhân giả.”

Lệ Nhẫn cứng đờ.

Hắn vẫn luôn nghĩ, cha hắn hận hắn.

Nhưng thật ra......Tên cặn bã trước mắt, căn bản không phải cha hắn.

Người đàn ông trung niên ngây người, hèn mọn khẩn trương:
"Ba...Phải không? Làm sao con có thể không phải là con ruột của người? Con và anh trai rõ ràng cùng nhau lớn!"

Lệ chủ tịch một tay hất hắn ra.

“Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới anh trai ngươi? Lệ gia đối xử với ngươi không tệ! Ngươu lại gi.ết anh trai! Nếu không phải A Nhẫn lần này gặp chuyện không may, ta cũng sẽ không đem chuyện năm đó điều tra lại lần nữa. Lệ Thịnh Niên, từ giờ trở đi, Lệ gia cùng ngươi không còn liên hệ!Cứ chờ mà ngồi tù đi!"

Người đàn ông trung niên quỳ xuống đất khẩn cầu:
"Cha, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi, năm đó, cha vẫn luôn thiên vị anh cả, con làm gì cũng không bằng anh cả! Con mới bị quỷ mê tâm..."

Hết thảy phát sinh quá nhanh, cảnh sát cũng mang người đàn ông trung niên đi.

Cùng lúc đó, chủ tịch Lệ cũng không giấu giếm với bên ngoài, mà trịnh trọng tuyên bố, đồng thời xác định Lệ Nhẫn là người thừa kế hợp pháp duy nhất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play