[Zhihu] EM CHỈ MUỐN HÍT LONG KHÍ CỦA ANH

Chương 1


1 tháng


1.

"Đứa nhỏ này từ sau lần trước rơi xuống sông, sợ là đã bị tổn thương đầu óc, tỉnh lại mấy hôm mà vẫn chưa thấy nói chuyện. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nó vẽ tranh rất khá, học lớp nghệ thuật chắc không thành vấn đề."

"Bây giờ nó còn nhỏ, hay là... chúng ta cứ mặc kệ nó, tùy tiện gả ra ngoài là được."

"Cứ nuôi nó thêm vài năm, có chút học thức, tương lai lập gia đình cũng có thể đòi thêm tiền sính lễ."

Một đôi nam nữ trung niên cách đó không xa, giống như đang đánh giá vật phẩm mà nói về tôi.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi tỉnh lại.

Từ những ngày đầu hoang mang sợ hãi, đến hiện tại tôi đã hiểu được đại khái tình huống.

Khả năng cao là tôi đã tái sinh.

Thế giới này hoàn toàn khác với kiếp trước.

Kiếp trước tôi là tơ hồng hoa yêu, sinh ở dị thế, chỉ có thể bám lấy chân long thiên tử hít long khí để sống sót.

Nơi này linh khí mỏng manh.

Tôi như bị bỏ đói đã lâu, ăn bao nhiêu cơm, vẫn không bổ sung được khí huyết thiếu hụt, cánh hoa thức hải gần như héo rũ, không nạp lên được chút năng lượng nào.

Tâm trạng của tôi vô cùng tệ.

Bởi vì, trước khi tái sinh, đế vương của tôi bại trận, hắn bỏ mạng nơi chiến trường, để tôi bơ vơ ở lại.

Nhưng hắn không biết, không có long khí của hắn, tôi căn bản không sống nổi.

Tôi không muốn chịu đói chịu lạnh, càng sợ hãi Ma tộc dị thế, cho nên tôi thà rằng t.ự t.ử vì tình.

Châm ngôn sống của tôi chính là "Sống không tốt thì đi chết".

Mà nay, tôi đã tái sinh, không biết Đế vương đang ở nơi nào...

Tôi rất nhớ long khí của hắn.

"Chi Chi, cậu vì để con đi học, phải tìm không ít người vay mượn, tiền mà cha mẹ con gửi ngân hàng, cũng sắp dùng hết rồi. Con phải phải nhớ cho kỹ, tiền đều là tiêu vào con."

Đôi nam nữ trung niên nói liên miên dài dòng thật lâu.

Tôi đại khái cũng đã hiểu được phần nào hoàn cảnh trước mắt, hai người vẫn đang dong dài kia là cậu mợ của thân thể này.

Mà nguyên chủ lại là cô nhi, tạm thời đang ở nhờ nhà của đôi thân thích hút máu này.

Tôi thật sự vô cùng buồn ngủ, không còn sức lực mà trả lời, mí mắt cụp xuống.

Trước khi ngủ hẳn, trong mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy người phụ nữ trung niên cảm thán:

"Con bé này trông thật xinh đẹp, chỉ mong chúng ta nuôi nó không lỗ vốn."

2.

Tôi được đưa đến một nơi gọi là trường học, bị nhét xuống hàng cuối của phòng học.

Bởi vì linh khí hiếm có khó tìm, tôi mệt mỏi vô cùng, không có tinh thần làm gì hết.

Cả người bắt đầu trôi nổi, giống như một đóa lục bình, ngây ngốc.

Chắc là trời xanh nghe được lời cầu nguyện của tôi, cho tôi mơ thấy đế vương lần nữa.

Nhưng trong mơ hắn vẫn còn rất trẻ, mặt mũi đẹp trai sáng láng như trong hồi ức, trên người là trang phục của thế giới này, áo sơ mi trắng cởi hai cúc trên, lộ ra hầu kết.

Tôi vừa nhìn thấy hắn, giống như lữ khách sa mạc nhìn thấy suối trong, theo bản năng nhào tới.

Tôi ngã nhào vào lòng hắn, dùng sức chui vào trong, ngửi được mùi bạc hà nhàn nhạt quen thuộc.

Chính là mùi vị này. Tôi thỏa mãn thở dài: "Ngươi thật thơm."

Tôi cho rằng mình còn đang nằm mơ, cho nên không kiêng nể gì.

Người bị tôi ôm rõ ràng cứng đờ, sau vài giây, một bàn tay to đè lên đỉnh đầu tôi, dùng sức đẩy tôi ra.

Cảm xúc trong đôi mắt thâm thúy của thiếu niên là 3 khiếp sợ 1 phần nghi hoặc và 6 phần phẫn nộ.

Tôi lập tức tỉnh táo lại, tuy rằng còn chưa hít đủ long khí, nhưng đã đủ để ý thức được tình hình trước mắt.

Trong phòng học im phăng phắc, bỗng, không biết ai bắt đầu:
"Oa a~~"

"Đậu má! Tôi đang nhìn thấy cái gì đây?"

"Em gái mới tới thật dũng mãnh!"

"Lệ ca! em gái này nói anh thật thơm, ha ha ha!"

"Lệ ca! anh xong rồi, anh lại bị quấn lấy rồi!"

"Em gái này nhìn rất thuần khiết, không nghĩ tới lại bạo gan như vậy!"

Lệ ca?

Hắn ở thế giới này cũng họ Lệ sao?

Cũng đúng, kiếp trước kiếp này tôi đều tên là Tô Chi Chi.

Tôi thử gọi một tiếng:
"Hoàng thượng, sừng rồng trên đầu ngài nhỏ quá."

Là do còn chưa trưởng thành sao?

Hai sừng rồng trên đầu Lệ Nhẫn, là màu hồng nhạt non nớt.

Ánh mắt thiếu niên khựng lại, hắn ngây dại.

Trong phòng học lại xuất hiện sự im lặng chế.t chóc, dừng một chút, lại cười vang:
"Ha ha ha ha! em gái này gọi Lệ ca là cái gì? Hoàng thượng? A ha ha ha ha ha!"

"Lệ ca, anh còn có sừng? Sao chúng ta lại không nhìn thấy nhỉ? đây là ám hiệu tình yêu gì sao?"

Đều tại Lệ ca quá có mị lực!

3.

Trong đầu tôi còn sót lại một phần ký ức về nguyên chủ. Nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng thích ứng với thế giới này.

Chẳng qua, hiện tại lại gặp Lệ Nhẫn, tôi có thể hít long khí, đồng nghĩa với việc tôi lại có thể sống tốt rồi.

Thiếu niên thu tay lại, ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo tôi:
"Đừng tới gần ông đây nữa!"

Lệ Nhẫn kiếp trước chính là bạo quân của loài người, nhưng hắn cũng chỉ là bề ngoài hung ác, hắn vì bảo vệ bách tính, cùng Yêu tộc đối đầu mấy năm, còn lấy thân tuẫn quốc.

Người như hắn, có thể hư hỏng đến mức nào chứ?

Tôi cười cười, trực tiếp đưa tay chạm vào sừng rồng trên đầu hắn.

Lạ thật, tôi không chạm được gì cả.

Aizzz......

Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn thấy nhưng không chạm vào được?

Tôi đang kinh ngạc, Lệ Nhẫn đã đẩy tay tôi ra, hắn giống như sư tử xù lông:
"Đừng chạm vào đầu tôi!"

Tôi ồ một tiếng, hỏi:
"Vậy nơi khác có thể chạm vào sao?"

Nhưng tôi là tơ hồng hoa yêu, tôi thích quấn người.

Bùm!

Phòng học lại là một tràng tiếng cười.

Mọi người đều đang nói: "Em gái thật dũng mãnh!"

Tôi xua tay, chân thành nói:
"Thật ra tôi không mạnh chút nào, tôi rất nhu nhược."

Kiếp trước mặc dù là hoa yêu, nhưng tôi chưa bao giờ thương tổn bất kỳ nhân loại nào.

“Em gái thật đáng yêu!"

"Lệ ca, anh đúng là mị lực vô hạn nha!"

"Em gái tên là gì, về sau các ca ca dẫn em chơi!"

Không giống kiếp trước, bởi vì ta là hoa yêu mà người người hô đánh.

Nếu Lệ Nhẫn không phải là bạo quân, lại không phải hắn rất mực bảo vệ tôi, tôi chắc là đã sớm bị một mồi lửa thiêu chế.t rồi.

4.

Chuông vào học reo vang, phòng học miễn cưỡng khôi phục yên tĩnh.

Cô giáo mời tôi lên bục giảng giới thiệu đơn giản về bản thân.

Tôi hơi hơi hiểu phải làm sao.

Trước khi lên bảng, tôi cố ý nhìn về phía Lệ Nhẫn cười cười.

Tơ hồng hoa yêu trời sinh nhát gan, kiếp trước, là Lệ Nhẫn cổ vũ tôi, từng bước tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Hắn để tôi leo lên bám lấy hắn, nhưng cũng dạy tôi phải làm sao phòng thân tự vệ.

Tôi đi lên bục giảng, nhìn mọi người nơi này đều vui vẻ ra mặt với tôi, tôi cũng vui vẻ cực kỳ.

Thật tốt, bọn họ không coi tôi là yêu tinh, cũng sẽ không hô đánh hô giết tôi.

“Tôi tên là Tô Chi Chi, tôi đã quên năm nay bao nhiêu tuổi. "

Đại khái mấy trăm tuổi, cụ thể không nhớ rõ.
Mọi người cười vang.

Bọn họ thật sự rất thích cười.

Tôi tiếp tục nói:
"Tôi hơi nhát gan, không có ý xấu, tôi sợ nhất chịu đói......À, còn nữa tôi thích nhất Lệ Nhẫn."

Cô giáo trợn mắt há hốc mồm.

Mọi người lại cúi đầu xuống bàn, đấm ngực dậm chân cười.

Tôi không rõ, mình rốt cuộc có chỗ nào buồn cười.

Lại nhìn về phía Lệ Nhẫn, ánh mắt hắn nặng nề, nhưng tôi không sợ chút nào.

Người này vốn là trời sinh không thích cười mà.

Kiếp trước, khi hắn quấn lấy tôi ở trên giường, cũng là một bộ mặt người lạ chớ gần này, nhưng hành vi của hắn, lại thật sự phóng khoáng nóng bỏng.

Cô giáo cho tôi xuống, đồng thời nhấn mạnh một câu:
"Lớp 9 chúng ta tuy là lớp kém, nhưng cũng không thể yêu sớm, mọi người phải lấy học tập làm chủ."

Tiết thứ nhất, Lệ Nhẫn không nhìn tôi một chút nào, cũng không để ý đến tôi, trong tay hắn cầm một quyển sách, nhưng trong sách, còn giấu một quyển truyện tranh.

Tôi nhích lại gần nhìn thoáng qua, lập tức tỉnh táo lại.

Thứ tốt, phải chia sẻ chứ!!!

Lệ Nhẫn đời này, không hào phóng như kiếp trước.

Lệ Nhẫn cứng đờ, chậm rãi quay mặt, không thể tin nhìn tôi.

Tôi tiến đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói thầm: "Tại sao lại mặc quần áo? Không đủ quyến rũ!”

Hoàn toàn không bằng thoại bản kiếp trước hắn nhét cho tôi.

Mặt Lệ Nhẫn đỏ bừng.

Tôi đã được tận mắt nhìn thấy khuôn mặt hắn biến thành tôm luộc.

Chuông tan học vừa vang lên, Lệ Nhẫn vội cầm lấy truyện tranh, sải bước rời khỏi phòng học, giống như chạy trối chết.

Tôi cực kỳ băn khoăn.

Lệ Nhẫn kiếp trước rõ ràng vô cùng phóng khoáng mà.

5.

Đến trưa, mọi người đều đến căng tin ăn cơm.

Trong trí nhớ của tôi vẫn còn sót lại một ít ý thức của nguyên chủ, cho nên biết nên mua cơm như thế nào.

Nhưng vấn đề là, cậu mợ không cho tôi tiền tiêu vặt.

Tôi lại giống như kiếp trước, quen đường quen lẻo lảo đảo đến bên cạnh Lệ Nhẫn, túm góc áo hắn.

Bộ tộc hoa yêu tơ hồng chúng tôi, trời sinh ẩn dật, sống trong rừng sâu núi thẳm, dẫn đến đầu óc không được nhanh nhẹn.

Kiếp trước, khi Lệ Nhẫn nhặt được tôi, bụng tôi cũng đang kêu vang.

Tôi cho rằng hắn chỉ là nhân loại bình thường, trèo lên hắn, cật lực hút long khí.

Ngày đó, hắn vốn muốn giết tôi, nhưng Yêu tộc bỗng nhiên tiến công, hắn thấy tôi không hề có lực sát thương, thuận tay đưa tôi mang đến Hoàng cung nhân tộc.

Sau đó, hắn trở thành thức ăn của tôi.

Cho nên, ý niệm thâm căn cố đế trong lòng tôi chính là - đi theo Lệ Nhẫn không sợ thiếu cơm ăn.

Thiếu niên đứng bên cửa sổ, đang xếp hàng, hắn nghiêng mặt, vẻ mặt chán ghét.

Tôi liếc mắt nhìn chiếc áo trắng bị túm đến hiện rõ nếp nhăn, ngượng ngùng cười:
"Tôi, không mang tiền.”

Lệ Nhẫn trợn mắt há mồm:
"Cho nên? Liên quan gì đến tôi?”

Tôi nói thẳng: " Ở cạnh cậu, no .”

Lệ Nhẫn: "..........”

Học sinh cùng khối ồn ào: "Lệ ca, em gái này theo dõi anh rồi!”

“Em gái thật biết trêu chọc, lần đầu tiên nhìn thấy Lệ ca á khẩu không trả lời được, ha ha ha ha!”

Lệ Nhẫn trầm mặt, mua cho tôi một phần cơm, còn hắn thì lại bưng khay cơm đi xa.

“Tránh xa tôi ra.”

Tôi biết ngay mà, hắn sẽ không mặc kệ tôi.

Lệ Nhẫn chân dài, tôi bước nhanh mới đuổi kịp.

Lệ Nhẫn thấy tôi ngồi trước mặt hắn, đôi mắt thiếu niên híp lại, như là không thể nhịn được nữa, hắn nắm chặt đũa:

"Ông đây không đánh nữ sinh, cậu tốt nhất nên biết một chút!"

Hắn nghiến răng.

Tôi quá quen thuộc với vẻ mặt này của hắn.

Kiếp trước, hắn cũng sẽ uy hiếp tôi như vậy, không cho phép tôi rời khỏi hoàng cung của hắn.

Mỗi lần sau khi uy hiếp hắn đều sẽ sủng ái tôi gấp bội.

Thứ tôi cần nhất không phải là thức ăn.

Thức ăn của xã hội loài người chỉ có thể khiến tôi no bụng, nhưng không thể khiến tôi tu luyện.

Nhưng Lệ Nhẫn lại khác, hắn là nhân loại, lại cao lớn, hắn cần rất nhiều thức ăn.

Cho nên, tôi đem đùi gà lớn trong đĩa gắp cho hắn, ôn nhu mỉm cười với hắn:
"Cho cậu này.”

Xãy dựng quan hệ tốt đẹp với Lệ Nhẫn, tay của tôi có thể tiếp cận hắn, như thế, tay có thể hít chút long khí.

Lệ Nhẫn sửng sốt, cứng đờ một lúc, sau đó, hắn giơ tay che mặt.

Sau đó, Lệ Nhẫn lại vùi đầu ăn cơm, hắn ăn cực nhanh, chỉ chốc lát đã ăn xong thức ăn trong đĩa.

Cái đùi gà to kia, hắn cũng không chạm vào.

Lệ Nhẫn đi rồi, cũng không quay đầu lại.

Tôi buồn bã thở dài.

Tôi còn nhớ rõ hắn, nhưng hắn đã quên tôi rồi.

Nhân loại đầu thai chuyển thế, sẽ uống canh Mạnh Bà.

Không giống yêu quái chúng tôi, sẽ lưu giữ ký ức vĩnh viễn. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play