[Zhihu] EM CHỈ MUỐN HÍT LONG KHÍ CỦA ANH

Chương 4


1 tháng


16.

Sau khi chân tướng sự tình rõ ràng, Lệ Nhẫn giống như biến thành một người khác.

Đáy mắt ít đi tăm tối, nhiều hơn một chút ánh mặt trời.

Nghe chị y tá nói, cánh tay của hắn ít nhất còn phải nghỉ ngơi một tháng, tôi thật sự chờ không được lâu như vậy.

Tôi cũng không thể không đi học, cứ ở bệnh viện trông chừng hắn được.

Cho nên, thừa dịp Lệ Nhẫn không chú ý, tôi trực tiếp xong tới.

Kiếp trước, tôi cùng Lệ Nhẫn thân mật vô số lần, loại chuyện này đối với tôi mà nói là ngựa quen đường cũ.

Hơn nữa, cách một đời, tôi rất nhớ hắn.

Vì thế, tôi hôn rất bá đạo.

Lệ Nhẫn mở to hai mắt, hắn không phản kháng, giơ tay đầu hàng, vừa ngoan ngoãn thuận theo.

Mùi bạc hà thơm ngát nhàn nhạt, làm cho tôi hoài niệm lại trầm mê.

Giờ khắc này, giống như trở lại kiếp trước.

Tôi bị Yêu tộc trục xuất, Lệ Nhẫn thu lưu tôi.
Mà khi hắn bị gia tộc vứt bỏ, tôi luôn vẫn bầu bạn với hắn.

Hai chúng tôi giống như những kẻ đáng thương sưởi ấm cho nhau trở thành ánh sáng của nhau.

Một lúc lâu sau, tôi ngẩng đầu lên, lưu luyến thơm hắn thêm một chút.

Hai gò má Lệ Nhẫn lại đỏ bừng.

Hắn động một chút là đỏ mặt, thật khiến người ta khó hiểu.

“Cậu, cậu......”

Giọng thiếu niên hơi khàn.

Tôi kéo cánh tay bị thương của hắn:
"Hiện tại có phải đã bình phục rồi không? Tôi đã sớm nói với cậu, nước hoa của tôi có thể giúp câuh khỏi hẳn.”

Lệ Nhẫn lấy lại tinh thần, hắn linh hoạt quơ quơ cánh tay, không thể tin nhìn về phía tôi, khuôn mặt vừa mới đỏ bừng trong nháy mắt trắng bệch.

“Cậu, cậu......”

Tôi thấy hắn lại cà lăm, khẽ thở dài.

Có gì mà ồn ào thế?

Kiếp trước, hắn mỗi lần bị thương, đều là để tôi giúp hắn chữa thương.

Cũng không biết, cả đời này hắn có thể nhớ ra tôi hay không.

17.

Lệ Nhẫn xuất viện.

Bác sĩ điều trị chính kiểm tra lại cánh tay cho hắn, cả kinh nói năng lộn xộn.

“Lệ thiếu, cậu...... Sẽ không phải là dị nhân chứ?”

Bệnh viện này là sản nghiệp của Lệ gia, bác sĩ đương nhiên sẽ giữ bí mật.

Lệ Nhẫn đưa tay gãi mi tâm, ngượng ngùng cười: "Bí mật.”

Bắt đầu từ ngày này, Lệ Nhẫn hoàn toàn thay đổi.

Trước kia hắn vẫn luôn giấu diếm, không nghĩ tới sau khi xuất viện lần đầu tiên thi tháng, tổng điểm vượt xa học sinh giỏi lớp mũi nhọn.

Chủ nhiệm lớp nước mắt lưng tròng.

Khoảnh khắc công bố điểm số, cả lớp sôi trào.
Vương Bàn Tử xoay người, hỏi Lệ Nhẫn:
"Lệ ca, anh trước kia mỗi lần đều thi mười tám điểm, sẽ không phải là khống chế điểm chứ?”

Thi điểm cao không tính là lợi hại nhất, biết khống chế điểm mới thật sự là lợi hại.

Vương Bàn Tử lại hỏi:
"Tô Chi Chi, cậu thi thế nào?”

Tôi nắm chặt điểm số trong tay, không đau lòng chút nào, ngược lại rất vui vẻ:
"Đứng nhất từ dưới lên, cũng là đứng nhất, đúng không?"

Ai nói nhất định phải đứng thứ nhất?

Bộ tộc hoa yêu tơ hồng, bắt đầu từ thời viễn cổ, đã leo lên cành cao, hấp thụ chất dinh dưỡng.

Dùng từ của thế giới này mà nói, chính là "Phật hệ", “ cá muối ".

Vương Bàn Tử cười ha ha:
"Tô Chi Chi, cậu thật đáng yêu.”

Lệ Nhẫn bỗng nhiên vỗ bàn:
"Cút sang chỗ khác!”

Vương Tiểu Bàn: "Lệ ca, anh ghen sao?”

Lệ Nhẫn lại vỗ hắn một cái, nhưng dư quang khóe mắt lại liếc về phía tôi.

Ngày hôm nay, tư thế ngồi của Lệ Nhẫn vô cùng đoan chính.

Trên đường tan học, Lệ Nhẫn xua tay với đám tùy tùng, ý bảo mọi người tránh xa.

Tôi cùng hắn sóng vai đi ở ngõ Ngô Đồng, Lệ Nhẫn trầm mặc nửa ngày rầu rĩ nói:
"Hôm nay... không cần hít long khí?"

Tôi nháy mắt mấy cái: "Lệ Nhẫn, cậu hiện tại nguyện ý để cho tôi hít sao?”

Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên phiếm hồng, khẽ đáp một tiếng.

“Ừm”

Tôi: "Hôm nay không cần đâu, lúc nào tôi cần, có thể vào giấc mơ của cậu."

Lệ Nhẫn: "Ồ? Vậy giấc mơ là...... thật sao? Vậy cậu...... Rốt cuộc là cái gì?”

Ta ăn ngay nói thật, nói cho Lệ Nhẫn biết tình hình thực tế.

Lệ Nhẫn ngây người tại chỗ:
"Yêu quái?”

Tôi: "Bây giờ tôi là con người, nhưng có lẽ vẫn còn sót lại một chút yêu khí."

Thiếu niên lại chỉ chỉ chính mình:
"Tôi là rồng, cậu có thể nhìn thấy sừng trên đầu tôi?"

Tôi gật đầu:
"Tôi không chỉ có thể nhìn thấy bản thể của cậu, còn có thể nhìn xuyên qua cậu."

Lệ Nhẫn ngây người, dừng một chút, hắn bỗng nhiên nghiêng người, không nhìn thẳng vào tôi nữa.

“Vậy...... cậu cũng có thể nhìn xuyên qua những người khác sao?”

Tôi: "Tôi nguyện ý nhìn, là có thể nhìn, nhưng sẽ tiêu hao linh lực. Nhưng cậu không giống, bản thể của cậu rất đẹp.”

Lệ Nhẫn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bóng người ở góc tường, ấp úng nói: "Vậy cậu không phải cũng xem người khác sao?”

18.

Mợ gửi tin nhắn cho tôi, nói hôm nay là sinh nhật cậu, bảo tôi về ăn cơm sớm một chút.

Tôi thân là hộ khẩu nhân loại, còn ở trong tay đôi vợ chồng này, cho nên, tạm thời chỉ có thể phục tùng.

Lệ Nhẫn cho tài xế đưa tôi đến trong tiểu khu.
Sau khi tin tức Lệ gia tung ra, Lệ Nhẫn đã xem như nhân vật nổi tiếng.

Cho nên, hắn hiện tại đi đầu đều có tài xế đưa đón, miễn cho nửa đường bị người xấu gây sự.

Lúc chia tay, Lệ Nhẫn lại lộ ra vẻ mặt xấu hổ:
“ Cậu...... Không được nhìn xuyên qua quần áo người khác nữa.”

Bây giờ hắn đã tin tôi là Hoa Yêu rồi.
Tôi gật đầu: "Ừ! Tôi chỉ nhìn cậu.”

Chú Trương tài xế trợn tròn mắt, nhưng một câu cũng không nói.

Tôi lên lầu, gõ cửa.

Trong phòng vừa mở ra, tôi lại bỗng nhiên cảm giác được một sự nguy hiểm.

Nhưng mà, hết thảy đã không thể lui.

Hôm nay không phải sinh nhật cậu tôi.

Em họ Trương Thạc nói với mấy người đàn ông trung niên:
"Chính là cô ta! Chi Chi là bạn gái của Lệ Nhẫn! Người các anh muốn tìm chính là cô ta!"

Đúng lúc đó, một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi đi về phía tôi.

Tôi nhìn ra ấn đường của hắn biến thành màu đen, một thân lệ khí, hơn nữa trước đó không lâu nhất định phá tài.

“Cô chính là đối tượng của Lệ Nhẫn? Hắn hại mẹ tôi, cậu tôi, thì tôi sẽ huỷ diệt hắn!"

Tôi rất bình tĩnh: "Anh là ai?"

Nam phá tài không giấu diếm.

Hắn là con trai của mẹ kế Lệ Nhẫn và người chồng đầu tiên.

Bởi vì Lệ Nhẫn đuổi cùng giết tận cả nhà mẹ kế, dẫn đến giấc mộng phú quý của hắn bị phá vỡ.

Tôi thắc mắc:
"Tất cả mọi thứ của Lệ gia vốn thuộc về Lệ Nhẫn. Người ngoài các người, trăm phương ngàn kế cướp đồ của người khác, còn không từ thủ đoạn. Hiện tại cảnh sát đã điều tra rõ chân tướng, các người dựa vào cái gì mà bất mãn?"

Thì ra, thế giới nhân loại, cũng có ác đồ không nói đạo lý.

Tôi bị một người đàn ông tát.

Cũng may, sức tự lành của tôi rất mạnh, hai giây sau sẽ không đau nữa.

Cậu mợ thúc giục nói: "Oan có đầu nợ có chủ, các người mau đem nha đầu này mang đi đi, muốn xử trí như thế nào, đều tùy các người!"

“Thật là xui xẻo! Nuôi không công nhiều ngày như vậy!”

Tôi vốn không có tình cảm gì với gia đình này.

Cho nên, sự vô tình của bọn họ, cũng sẽ không tổn thương tôi.

Tôi bị người ta mang đi, nhét vào thùng xe phía sau.

Người đàn ông gọi một cuộc ra ngoài điện thoại:
"Muốn cứu cô ta, thì một mình đến. Thôi nào, nếu không...... thì đến mà thu dọn! Tiểu mỹ nữ xinh đẹp như vậy tao cũng không nỡ giết ngay, nên làm chút chuyện trước.”

Mấy người đàn ông trong xe đều cười ha hả, vô cùng hèn mọn.

19.

Tôi bị trói, trên người còn buộc bom hẹn giờ.

Mấy người đàn ông đang thảo luận, Lệ Nhẫn có thể mạo hiểm vì tôi hay không.

Trong mắt bọn họ, Lệ Nhẫn là người thừa kế tập đoàn nghìn tỷ, mà tôi chỉ là một cô gái mồ côi không có giá trị.

Nhưng tôi lại tin tưởng chắc chắn Lệ Nhẫn sẽ đến.

Tựa như kiếp trước, hoàng tộc muốn đem tôi hỏ thiêu, Lệ Nhẫn vì tôi đối đầu với toàn bộ hoàng tộc.

Hắn giết cha, chính mình đăng cơ, thành Nhân Hoàng.

Hắn còn nói: "Chi Chi, ta trở thành người mạnh nhất thế gian, sẽ không ai khi dễ nàng nữa.”

Lệ Nhẫn sẽ bất chấp phải trái đúng sai của thiên hạ, chuyên sủng một hoa yêu.

Trước khi hắn hi sinh vì nước, còn thay tôi nghĩ ra đường lui.

Nhưng hắn không biết, tôi phải dựa vào Long Khí của hắn mới có thể tu luyện.

Quả nhiên, Lệ Nhẫn đến.

Hắn phóng xe đến, tốc độ cực nhanh, tựa như một con báo săn.

Lệ Nhẫn đua xe tới.

Lúc hắn xuống xe, tóc đã bay tán loạn.

Mấy tên bắt cóc đi qua, Lệ Nhẫn bị con trai của mẹ kế uy hiếp:
"Quỳ xuống, bằng không tao trực tiếp cho cô ta nổ tung.”

Tôi và Lệ Nhẫn nhìn nhau từ xa.

Tôi nhìn hắn mỉm cười.

Sống mấy trăm năm, tôi đương nhiên không sợ chết.

Lệ Nhẫn không chút do dự quỳ xuống.

Quỳ xuống, tựa như kiếp trước, hắn trước mặt phụ hoàng của hắn quỳ xuống, chỉ vì cứu tôi một mạng.

Tôi hô to:
"Đừng quỳ, bọn họ chỉ muốn tổn thương cậu, sẽ không bỏ qua cho tôi đâu!"

Chịu thua là vô dụng nhất.

Thì ra......

Bất cứ nơi nào cũng là ỷ mạnh hiếp yếu.

Lệ Nhẫn quỳ không nhúc nhích, đôi mắt đen kịt không thấy đáy.

Lúc này, tên con riêng kia nắm một thanh thép to bằng ngón cái, trực tiếp đập vào đầu Lệ Nhẫn.

“Mày cứ mãi làm phế vật không tốt sao? Tại sao phải vươn lên?! Mẹ tao đã bị bắt, tao cũng trốn không thoát, cho nên...... tao muốn kéo theo mày cùng nhau xuống địa ngục!”

Cả nhà mẹ kế Lệ Nhẫn đã sớm cấu kết làm việc xấu, ý đồ thôn tính sản nghiệp Lệ gia.

Lệ Nhẫn là chướng ngại vật lớn nhất của bọn họ.

Trán Lệ Nhẫn trào ra máu tươi.

Tôi nóng nảy, cố gắng thoát ra.

Nhưng tôi bị nhốt trong thân thể loài người, không có biện pháp thi triển yêu thuật.

Tên kia lại tiếp tục đập mạnh xuống.

Trong lúc tuyệt vọng, tiếng còi cảnh sát truyền đến. Khi xe cảnh sát chạy tới, Lệ Nhẫn ngã sang một bên, nhưng đôi mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào tôi.

Tim tôi đập mạnh không ngừng.

Kiếp trước, lúc hắn tuẫn quốc, cuối cùng cũng là ánh mắt như vậy, vẫn không nhắm mắt.

Tôi đoán là........Hắn có phải cũng không yên lòng hay không?

Hắn cũng nhất định không nỡ rời khỏi tôi.

20.

Cảnh sát đã kiểm soát tình hình.

Tất cả các nghi phạm đã bị bắt.

Chủ tịch Lệ tự mình ôm lấy Lệ Nhẫn:
"A Nhẫn, nếu con xảy ra chuyện, ông nội phải sống như thế nào ?!”

Tôi được tự do, đi thẳng đến xe cứu thương, dưới ánh mắt kinh ngạc của chủ tịch Lệ, tôi hôn Lệ Nhẫn.

Hắn nhanh chóng cầm máu, vết thương cũng dần dần khép lại.

Cũng không biết tại sao vẫn không tỉnh lại.

Lệ chủ tịch kinh ngạc đến ngây người:
"Nha đầu, cái này, cái này...... Rốt cuộc là như thế nào?”

Tôi đỏ mặt, không giải thích được gì.

Tôi không cách nào cảm nhận được long khí của Lệ Nhẫn, liền trực tiếp đi vào giấc mộng của hắn.

Cảnh trong mộng lại là kiếp trước dị thế đại lục, tại một nơi rộng lớn hoang vu, máu tươi trải đầy mặt đất, khắp nơi tràn ngập tử khí.

Trước mắt tôi chính là cảnh Lệ Nhẫn tuẫn quốc kiếp trước.

Hắn một thân ngân giáp, giữa nơi huyết sắc hỗn độn, đang quỳ gối xuống đất, một tay cầm Thanh Phong kiếm, chống đỡ thân thể của mình.

Năm này, hắn hai mươi tám, trải qua thế sự tang thương, nhưng cũng đi qua phồn hoa ngàn vạn.

Tôi nhào tới, một tay ôm lấy hắn, vươn dây mây ra, dùng dây mây cọ cọ mặt Lệ Nhẫn.

Lệ Nhẫn thân thể run rẩy, thì thào:
"Xong rồi......kết thúc rồi.......”

Tôi không thể làm lay động hắn, níu dây leo đến đau.

Tôi phải làm sao mới có thể nói cho hắn biết, dị thế đại lục này vốn đã biến mất, hiện tại thế giới đã thái bình?

"Tất cả đều đã kết thúc, hiện tại đã là thiên hạ của nhân tộc, trên đời đều là người, yêu quái đều phải cụp đuôi làm người. Lệ Nhẫn, mau tỉnh lại, ra khỏi ác mộng đi. Hãy tin tôi, cuộc chiến giữa Nhân tộc và Yêu tộc đã hoàn toàn kết thúc rồi."

“Lệ Nhẫn, bên ngoài đã hòa bình, không con đại chiến Nhân tộc năm Yêu tộc nữa rồi."

"Tỉnh lại, có được không?"

Lệ Nhẫn thần sắc dại ra, vẫn đang oán hận chính mình.

Tôi dứt khoát hôn hắn.

Dùng tất cả linh lực của tôi chữa thương cho hắn, cho dù đây chỉ là một giấc mộng.

Khụ khụ.

Bên tai truyền đến tiếng ho khan của chủ tịch Lệ.

Tôi và Lệ Nhẫn đồng thời từ trong mộng đi ra.

Lúc này đây, đối diện với đôi mắt đen kịt của Lệ Nhẫn, tôi đột nhiên cảm nhận được điều gì đó.

Hắn......Cũng đã nhớ lại kiếp trước!

Lệ Nhẫn ngồi dậy, bác sĩ y tá trong xe cứu thương sợ ngây người.

Ngay cả chủ tịch Lệ kiến thức sâu rộng cũng nghẹn họng nhìn trân trối: "A Nhẫn, con......”

Lệ Nhẫn mỉm cười, có thiếu niên ngây ngô, cũng có vương giả trầm ổn, hắn nói:
"Ông, người không thể tránh mặt một chút sao? Phải để ý chứ.”

Tôi: "......”

Đúng rồi! Khí chất bá đạo thuộc về Nhân Hoàng cuối cùng cũng xuất hiện.

21.

Nguy cơ kết thúc, nhưng Lệ Nhẫn khôi phục trí nhớ vẫn rất nguy hiểm, hắn không chỉ làm cho cả nhà mẹ kế hoàn toàn biến mất ở Nam thành, còn hung hăng giáo huấn cả gia đình cậu tôi.

Thủ đoạn của hắn quen sát phạt quả quyết.

Hắn không ngăn cản tôi đi học, còn nói, muốn cho tôi giống như nhân loại, trải nghiệm một lần nhân sinh hoàn chỉnh.

Cho nên, tôi thuận lợi tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, bởi vì môn văn hóa quá kém, hắn liền đưa tôi đi học trường mỹ thuật.

Tính chiếm hữu của người này quá mạnh mẽ, ngày đầu tiên tôi khai giảng năm nhất, liền lôi kéo tôi ngồi xe thể thao, dạo quanh sân trường một vòng, biểu thị chủ quyền.

Một năm nay Lệ Nhẫn đã chạm 1m9, lại là người thừa kế tập đoàn, hắn đi tới chỗ nào, đều là tồn tại nổi bật nhất.

Hắn biết rõ bản thân thu hút ánh mắt người khác, còn cố ý lôi kéo tôi đi dạo loạn xung quanh, mỗi lần đều xông lên hot search.

Có người nói, kiếp trước chắc tôi đã cứu vớt toàn nhân loại, nên kiếp này mới có được Lệ Nhẫn.

Cũng có người cho rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị bỏ rơi.

Cho đến khi bức tranh của tôi lần đầu tiên giành được giải thưởng quốc tế, đông đảo cư dân mạng đã thay đổi quan điểm.

Khi tôi đi lên nhận giải, vào lúc ánh đèn sân khấu bao quanh, Lệ Nhẫn bước đến quỳ xuống cầu hôn.

Cùng ngày, liên tiếp mấy cái hotsearch về chúng tôi thi nhau leo lên bảng.

Ông nội đích thân chủ trì nghi thức đính hôn.

Tất cả người thân ngừoi quen của Lệ gia cũng không dám khinh thường ta.

Bởi vì, tất cả mọi người nhìn ra, ông nội và Lệ Nhẫn coi trọng tôi.

Đêm đó, Lệ Nhẫn uống rượu, ngà ngà say.

Khuôn mặt vốn anh tuấn đẹp trai, tăng thêm vài phần phong lưu.

Hắn nhớ rõ hết thảy kiếp trước, hắn là Nhân Hoàng, cũng là thái tử Lệ thị.

Nhưng bất đồng chính là, hắn không hề nhíu chặt mày, cả người cũng không hề tràn ngập lệ khí.

Hoàn cảnh hòa bình, nhu hòa một thân sát khí của hắn.

Hắn cởi cà vạt, áo sơ mi đã trước cởi ba nút áo, từng bước ép tôi xuống.

Trước cửa sổ, một tay bóp eo tôi, vẻ mặt xuân phong đắc ý:
"Chi Chi, đã đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi, đừng từ chối."

Tôi bám vào hắn:
"Em đâu có cự tuyệt? Thích anh còn không kịp đây. Nhẫn, anh có thích nhân gian hiện tại không?”

Tôi đột nhiên không lý do hỏi một câu.

Thời điểm này thế giới coi như hòa bình, làm cho tôi thiếu chút nữa quên mất, tôi là hoa yêu.

Lệ Nhẫn ghé tai, cố ý hà hơi:
"Ừ, kiếp này, tôi và em còn rất nhiều thời gian.”

Người sống trong hòa bình, luôn luôn dễ bỏ qua an ổn và hạnh phúc trước mắt.

Cho nên, tôi cùng Lệ Nhẫn vô cùng quý trọng thế giới thứ hai này.

-Hoàn toàn văn-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play