Tô Như Hối dùng vạt áo bọc lấy dâu tằm trở lại bên suối, Giang Tuyết Nha và Châu Tiểu Túc đi theo phía sau. Tô Như Hối làm mặt quỷ với họ, “Chẳng phải hai người nghỉ chơi với ta rồi sao, còn đi theo đến đây làm gì?”
“Bọn ta không đến tìm huynh, bọn ta tìm Ngọc Nhi.”
Châu Tiểu Túc hừ một tiếng rồi đi đến bên dòng suối, nhưng không nhìn thấy Tang Trì Ngọc, trên đất chỉ còn lại chậu gỗ chất đầy tất của Tô Như Hối. Nàng hoang mang nói: “Ơ, Ngọc Nhi đâu?”
Tô Như Hối cũng thắc mắc, “Vừa nãy đệ ấy còn ở đây mà.”
Giang Tuyết Nha ngó đầu nhìn dòng suối, “Có phải Ngọc Nhi bất cẩn rơi xuống nước, bị nước cuốn mất rồi không?”
“Xuỳ xuỳ xuỳ, miệng quạ đen.” Tô Như Hối tinh mắt, nhìn thấy trên đất có dấu chân. Một to một nhỏ đi dài xuống núi. Tô Như Hối nhăn mày nói: “Có người đến đây đưa Ngọc Nhi đi rồi.”
Tang Trì Ngọc theo Đại Long xuống trấn Trữ La dưới chân núi, bước lên bờ ruộng cao cao, hai bên đều là đất ruộng, trên sườn núi còn có ruộng bậc thang xếp liền nhau như những miếng đậu phụ, nông dân cắm mặt dưới đất, da dẻ bọn họ cũng đen như đất. Tang Trì Ngọc một thân trắng tinh đứng ở giữa, giống như tiểu tiên đồng sảy chân rơi xuống phàm trần. Cuộc sống của thường dân ở làng quê còn chật vật hơn thường dân ở trong thành, nơi ở của họ là những căn nhà nhỏ đắp đá. Đại Long đưa Tang Trì Ngọc đến trước cửa nhà mình, đẩy hàng rào dẫn y vào sân, chỉ vào căn nhà đá thấp, nói: “Tô Như Hối ở trong kia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT