Như có tuyết rơi

CHƯƠNG 21 – TA GIẶT TẤT CHO HUYNH


1 tháng

trướctiếp

Tô Như Hối hỏi người nô bộc quét tuyết có nhìn thấy Tô Ngọc không, Tô Ngọc là người mới đến, không ai biết y. Tô Như Hối múa tay múa chân miêu tả tướng mạo của y rất lâu mới có người bừng nhớ ra, nói y đi về hướng Nội Sự Đường rồi. Không lẽ bị bắt đi làm việc rồi, Tô Như Hối nghĩ, đứa trẻ đó thật thà, vừa nhìn là biết rất dễ bị bắt đi làm lao dịch (1).
(1) 抓壮丁: bắt tráng đinh, bắt những thanh niên cường tráng đến tuổi nhập ngũ đi lính hoặc bắt đi làm phục dịch trong quân đội.
Đến Nội Sự Đường, quả nhiên nhìn thấy Tô Ngọc. Thiếu niên đang nhận đao kiếm thương nỏ, vừa mới thử quan bào, vẫn còn đang mặc trên người. Một bộ khuyết khoá bào cổ bẻ màu đen phẳng phiu, hai cổ tay đeo tý câu (2) bằng da, đi đi lại lại cầm nỏ, đeo hoành đao. Dáng người y như tùng trúc, cao gầy mà thẳng tắp, phối cùng với trang phục võ quan, thiếu niên vốn thật thà, không bắt mắt, bỗng có khí chất sát phạt mạnh mẽ.
(2) 臂鞲 (tý câu): bao tay đeo trên cánh tay dùng để bảo vệ.
“Giang đại nhân đến rồi,” tiểu lại của Nội Sự Đường tiến tới nghênh tiếp, đặt vào tay chàng một loạt đồ dùng kiểu cách giống nhau, “đây là y bào, giáp da, tổng cộng hai bộ, tiện giặt giũ thay đổi, thời tiết mấy ngày này khô ráo, y phục giặt xong phơi một đêm là khô. Đây là đao vẫn thiết, súng ngắn linh hoả liên thanh và nỏ đơn. Cự ly bắn của súng ngắn là một nghìn sải, bắn liên tiếp năm lần, tử khoa lắp được ba mươi viên. Cự ly bắn của nỏ đơn là ba trăm sải, tên ngắn lắp ba mươi cây. Đại nhân phải nhớ kỹ, trong thành Biên Đô nếu không có lệnh thì không được sử dụng súng linh hoả.” hắn đưa tiếp cho chàng một xâu chìa khoá, “Đây là trạch viện do chỉ huy sứ phân phó chuẩn bị cho ngài, nằm ở đường lớn phía nam, Thuận Khang Phường. Ngài đến vội quá, ta không kịp tìm một nơi tốt, nếu ngài ở thấy không hài lòng, thì cứ nói với ta, chúng ta sẽ đổi nơi khác.”
Đây chính là lợi ích của con cháu thế gia. Tô Như Hối thầm cảm thán, nhờ một phong thư của Giang Hoài Thương giả, ngay cả nhà cửa chàng cũng không cần tìm, chắc cũng không cần phải trả tiền thuê. Tô Như Hối liên tục nói đa tạ, răm rắp thuận theo nhận lấy đồ, còn âm thầm nhét qua một túi bạc, tiểu lại lập tức mặt mày hớn hở.
Tô Ngọc không phải con cháu thế gia, địa vị thấp kém, cả buổi không ai ngó tới, tự mình nhận đồ liền muốn đi ra ngoài. Tô Như Hối liếc thấy bóng lưng cô đơn trơ trọi của tiểu tử ấy lúc đang bận cáo biệt tiểu lại. Chàng cầm túi vải của mình lên rồi đuổi theo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp