Vân Thành Nguyên từ Quý gia đi ra, đi thẳng tới chỗ Uông Phụng Vân. Từ khi nghe tin Uông Phụng Vân sắp rời khỏi kinh thành, ông đã biết là do Văn Diệp làm chuyện tốt. Vì vậy, ông nghĩ rằng con rể nói không chừng sẽ ra tay trên đường, dù sao thì diệt cỏ tận gốc mới là phong cách của Cẩm Y Vệ.
Mặc dù đã hứa không can thiệp vào ân oán giữa bọn họ, nhưng nếu liên quan đến mạng người, ông không thể ngồi yên.
May thay, con rể đã hứa với ông sẽ không làm gì Uông Phụng Vân. Ông có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống của Uông Phụng Vân ở kinh thành rất tốt, có Uông gia ở phía sau nâng đỡ, cuộc sống của y có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Vân Thành Nguyên bước vào đại trạch xa xỉ, không ngừng nhếch miệng, thầm nghĩ mới chỉ trải qua vài ngày tốt đẹp, mà giờ lại phải rời khỏi đây ra ngoài kinh thành. Không biết Uông huynh đệ có chịu nổi hay không.
Trong phòng khách, ông thấy Uông Phụng Vân mặc thường phục, có vẻ như đối phương không hề buồn bã vì lệnh điều đi.
Y trước tiên cười nói: “Vân huynh, đệ đang muốn phái người mời huynh đến uống rượu, mà huynh đã đến rồi. Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống.”
Vân Thành Nguyên thấy tinh thần y khá tốt, tạm thời thở phào nhẹ nhõm: “Huynh từ nhà Ảnh Kiều đến đây, nghe nói đệ gặp chuyện, lập tức đến để nhờ con rể hạ thủ lưu tình...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT