Ánh Kiều biết mình đã thành công được một nửa, chỉ cần không bại lộ, duy trì được trạng thái, đợi đến khi hoàng đế rời đi thì mọi chuyện sẽ thành công.
Khi bụng đói meo, thì người ta chẳng còn hứng thú với bất kỳ chuyện gì cả, đương nhiên sẽ có dáng vẻ tâm lặng như nước, vô dục vô cầu.
"Ngươi mang thai, không cần đa lễ."  Hoàng đế cười nói: "Nào, dọn chỗ đi. Văn Diệp, khanh cũng ngồi xuống đi, các ngươi đừng đứng mãi thế. Cứ ở trước mặt trẫm lúc ẩn lúc hiện, trẫm hoa mắt, mau ngồi, mau ngồi."
Ông rộng rãi ban chỗ ngồi, Văn Diệp và Ánh Kiều từ chối một chút rồi ngồi xuống. Ánh Kiều chỉ là một phụ nữ bình thường, nhưng có thể kiếm được một chỗ ngồi trước mặt hoàng đế, ngoại trừ chuyện hoàng đế vừa mắt với nàng ra, thì phần nhiều là vì đứa con chưa ra đời của nàng. Nếu như hoàng đế biết trong bụng nàng không có đứa nhỏ, thì có phạt nặng nàng không?
Ánh Kiều không dám suy nghĩ nhiều.
"Trước mặt trẫm không cần đa lễ. Trẫm là người giàu cảm xúc, không cần nhiều quy tắc thế đâu, haha." Hoàng cười sang sảng nói.
Ánh Kiều thầm nghĩ, ngài quả thật rất có cá tính, không hổ xuất thân phiên vương. Nàng "trông nhu nhược" cúi thấp đầu, an tĩnh ngồi cạnh chồng mình, thầm nghĩ, không dám nói bừa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play