Mặc dù thỉnh thoảng, Ánh Kiều vẫn mặt dày đùa giỡn chồng, nhưng khi hắn nghiêm túc nói lời ngon ngọt thì nàng luôn không thể chống đỡ nổi.
Nàng che mặt cười trộm: "Nghe đến ta cũng xấu hổ."
Thê tử hiểu ý, săn sóc tỉ mỉ, Quý Văn Diệp cảm thấy những lời này của mình đều là những lời thật lòng, không khỏi cười nói: "Lời thật lòng, nàng nghe thì xấu hổ cái gì? Nếu như không có nàng thì hiện tại có lẽ ta vẫn còn buồn khổ lắm." Quả thật như vậy, nếu như hắn không lấy Ánh Kiều thì làm sao có thể sống thoải mái đến thế.
Phải sống cùng một người phụ nữ vô vị, thì đời này chắc hẳn vô cùng khổ đau.
Ánh Kiều chăm chú nhìn hắn: "Vậy sao?"
Hắn khẽ hôn nàng: "Đương nhiên." Hắn ôm lấy thê tử, ngã lên giường, vuốt ve tóc mái cùng vầng trán sáng bóng của nàng: "Nàng cũng biết con người của ta rồi đó, ta chẳng có hứng thú gì đối với quan to lộc hậu, không thích thừa kế tước vị, cũng chẳng muốn trèo cao. Tiền bạc vừa đủ là được, ta chỉ muốn cùng nàng sống yên ổn qua ngày. Nhưng hết lần này đến lần số phận trêu người, lần nào cũng đều là thân bất do kỷ. Nếu như ta có thể sắp xếp trước được tương lai của chính mình, ta sẽ đến một nơi thanh tĩnh mua nhà cửa và ruộng đất, rồi cùng nàng yên ổn sống qua ngày."
Ánh Kiều không khỏi nghẹn ngào, nàng có thể hiểu được suy nghĩ của chồng, hắn phiêu bạt nhiều năm rồi, có lẽ đã nghĩ đến cuộc sống yên ổn từ lâu. Đôi khi, trải qua khó khăn, con người ta sẽ mệt mỏi, cũng sẽ như hắn,  có lẽ cũng đã chán ghét cảnh tranh đấu từ lâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play