Hắn hận không thể buộc Ánh Kiều lên người, mỗi giây mỗi phút đều ở bên nhau, vừa mới được nàng tha thứ, không muốn nhanh như vậy đã phải tách ra, Quý Văn Diệp khẽ vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: “Ta không nỡ rời xa nàng.”
Nàng ôm lấy eo hắn, nhỏ nhẹ nói: “Ta cũng vậy, nhưng về sau chàng thăng quan hay giáng chức vẫn chưa biết, ta thật sự rất lo lắng.” 
Mới ngày gần đây chỉ biết giận hắn, quên hỏi thăm tình hình bên ngoài. Ngôi báu đã đuổi chủ, vận mệnh của nhiều người đã thay đổi, đặc biệt là tâm phúc của tiên đế nơi phu quân nàng đang làm việc, không biết tân đế có thái độ như thế nào.
Hắn thở dài: “Nói đến cũng kỳ lạ, nếu là bởi vì tâm phúc bên cạnh thái giám của Nhữ Vương phủ, vì cái gì chỉ có ta được thả, mà Tiểu Cửu Tử cùng công công vẫn đang bị nhốt ở bên trong? Cho nên ta hoài nghi có phải muốn câu cá lớn, quan sát ta một thời gian trước khi hành động. Nhưng nếu thật sự như vậy, vẫn có nhiều điều không giải thích được.”
“Hừm... liệu có phải biến chàng thành bia đỡ? Thả chàng ra nói rằng chàng phản bội Lỗ công công, tố giác hành vi phạm tội của lão, cho nên mới được đặc xá. Sau đó kêu gọi đảng của Lỗ công công, công kích chàng.”
“Ta cũng nghĩ tới chuyện này. Nhưng vẫn cảm thấy không cần thiết, cơ bản những người nên bắt đã bắt, ngoại trừ ta, tất cả đều bị nhốt lại. Chúng ta cũng không phải những thư sinh có khả năng viết sách truyền đạo, truyền bá tà truyền thuyết, làm cho dân gian có kẻ gây rối. Hoàng Thượng không cần thiết thả ta ra, để làm bia đỡ gì cả.”
Ánh Kiều liền tiếp tục đoán: “Liệu có phải tổ tiên của chúng ta có quân công, vì chàng là con cháu trung thần, nên mới thả chàng?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play