Những đồ đạc chuyển từ Quý gia đến đặt ở dưới gầm giường và trong vách ngăn trong phòng của nàng, thật sự không xếp chồng được nữa, chồng ở trong góc phòng, lấy bình phong ngăn cách. Cố tình bình phong này cũng là nâng từ trong nhà đến, mỗi khi trông thấy, lòng dạ của nàng lại không khỏi nghĩ đến chỗ Văn Diệp.
Hoàng đế băng hà, dân gian cấm lễ nhạc gả cưới một tháng, quan viên hà khắc, muốn trăm ngày. Mặc kệ thật hay giả, mỗi người đều đắm chìm ở trong bi thương, dù có hỉ sự cũng không dám lộ ra, kinh thành to như vậy, thành một nấm mồ, trên đường yên tĩnh, tiêu điều.
Nhung mà, Vân Thành Nguyên lại là thật sự bi thương, cái loại cảm tình đặc biệt của quan văn dành cho hoàng đế này, ở trên người của ông thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Vốn dĩ Ánh Kiều cực kỳ bi thương, nhưng mà nhìn thấy phụ thân cả ngày bi thống, dần dần, nàng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Như thường lệ, cha của nàng có năng lực phát tiết thần kỳ thay nàng, ông ấy bi thương, nàng lại có thể dần dần bình tĩnh lại.
Trong ba ngày đầu, nàng ăn uống không ngon, cơm nước không vào. Nhưng cha của nàng lợi hại hơn, quả thực giọt nước không dính, Ánh Kiều sốt ruột, khuyên cha của nàng ăn cơm, cũng làm gương, lùa cơm vào trong miệng. Rất nhanh, đã ăn uống bình thường.
Hơn nữa cũng không có truyền đến tin tức Văn Diệp bị bắt, nàng trong lòng dần dần buông xuống. Trừ việc nghĩ đến phong hưu thư kia, lạnh lẽo một chút, ngày tháng của nàng trôi qua càng ngày càng bình thường.
Nàng còn rất biết khuyên nhủ chính mình, Văn Diệp xui xẻo cỡ nào, ít nhất có thể giữ được mệnh, hoàng đế băng hà, toàn bộ phi tần hậu cung phải tuẫn táng, bọn họ đến nơi nào nói rõ lí lẽ đây. So ra, bọn họ cũng không phải là người bởi vì hoàng đế băng hà mà trở thành người xui xẻo nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT