Ngày hôm đó, Ánh Kiều nghe hết cuộc trò chuyện giữa trượng phu và Hầu gia, nhưng sau khi Hầu gia rời đi, nàng lại giả vờ như chưa nghe thấy gì. Văn Diệp không đề cập đến chuyện thân thế của mình, nàng cũng không chủ động hỏi.
Người khác có thể nghi ngờ hắn, nhưng nếu chính nàng cũng chủ động hỏi: “Chàng có phải con ruột của cha chàng không?”, nhất định sẽ làm tổn thương lòng hắn. Vậy nên nàng quyết định giả vờ không biết gì, đợi đến khi nào hắn nguyện ý nói về vấn đề này rồi hãy nói.
Quý Văn Diệp ở nhà dưỡng bệnh suốt một quý, mãi đến cuối thu đầu đông hắn mới chính thức nhận chức. Ban đầu theo kế hoạch của hắn, hắn muốn tránh cái lạnh của mùa đông, chờ đến mùa xuân sang năm trời ấm áp rồi mới nhận chức, nhưng có quá nhiều việc cần giải quyết nên buộc phải nhận chức sớm hơn.
Sau khi bắt đầu mùa đông, trời sáng rất muộn, mỗi khi Văn Diệp ra khỏi nhà, trời thường vẫn còn tối. Cha nàng bây giờ cũng khá hạnh phúc, vì phẩm cấp của ông không đủ để lên triều nên tạm thời không phải chịu cảnh thức dậy lúc sáng sớm.
Sáng hôm đó, khi đang trong giấc ngủ, Ánh Kiều nghe thấy có tiếng động bên cạnh, nương theo ánh sáng phản chiếu từ tuyết thấy trượng phu đang ngồi trên giường mặc quần áo, nàng dụi mắt rồi nói: “Gọi người thắp đèn lên đi, đừng mò mẫm trong bóng tối như vậy.”
“Nàng cứ ngủ tiếp đi.” Hắn kéo chăn đắp lại cho nàng.
Ánh Kiều kéo tay hắn, định ngồi dậy, nhưng khi vừa nhoài người ra khỏi chăn, nàng đã run lên vì lạnh, vội vã nằm trở lại, cuộn mình trong chăn: “Lạnh hơn hôm qua nhiều lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play