Quý Văn Diệp đã đi xa nhiều ngày, trong lòng lo lắng nhất chính là Ánh Kiều, lúc này thấy nàng cũng quan tâm đến mình như vậy, hắn không khỏi xúc động, nghĩ thầm vẫn là ở nhà tốt nhất, có kiều thê và sự ấm áp gia đình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, cười nói: “Sau này ta sẽ không đi nữa, sẽ không có lần sau đâu.”
Ánh Kiều nằm bên cạnh hắn, gối đầu lên một cánh tay hắn, lẩm bẩm: “Văn Diệp, vết thương này... là sao mà ra vậy? Có nghiêm trọng không? Bao giờ thì thay thuốc?”
“Chỉ là vết thương ngoài da, không sao đâu. Nàng nhìn xem, không phải sắp khỏi rồi sao.”
“Chàng... có phải làm việc gì nguy hiểm cho Lỗ công công không?”
Hắn khẽ cười nói: “Trong tưởng tượng là không có nguy hiểm, không ngờ giữa chừng có kẻ phản bội, lúc thanh lý môn hộ, không may bị đao kiếm làm bị thương.”
“Ta còn tưởng chàng đi ám sát ai đó, rồi bị phát hiện nên bị truy sát, thành ra mới bị thương đầy mình thế này.”
“Bọn ta làm ám sát thì không để lại thương tích như vậy, người bị giết, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy như tai nạn mà thôi. Muốn loại bỏ ai thì sẽ không để lại dấu vết. Giống như Cẩm Y Vệ thường đến bắt người vào ban đêm với đèn đuốc sáng rực, chẳng qua là để diễu võ dương oai, khiến người ta sợ hãi mà thôi.” Quý Văn Diệp nói: “Lần này ta bị thương không phải vì bị phát hiện, mà là...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play