Ánh Kiều không cho Quý Văn Diệp ngủ lại, vừa lau nước mắt vừa nói: “Chàng đã hài lòng chưa, nhanh đi đi, cha ta sắp về rồi, ta không muốn nhìn thấy cảnh hai người cãi nhau.”
Hắn ôm nàng, tay luồn dưới cánh tay nàng, xoa nắn bộ ngực sữa mềm mại của nàng: “Thế nào, nàng còn định giả vờ như không có chuyện gì sao, nếu cha nàng biết mới tốt, để y trở về nhìn thấy cảnh này, liệu y còn dám gả nàng cho người khác nữa không.” Hắn kéo chăn lên đắp cho nàng, tránh để nàng bị cảm lạnh.
“Sao chàng không chịu hiểu lời ta? Ta đã giải thích rồi chàng rồi mà, Uông Phụng Vân căn bản không thích ta, ta vừa nói đến việc từ hôn, hắn ta đã đồng ý ngay.”Ánh Kiều quan tâm nhất là khi nào hắn sẽ rời đi, đẩy hắn ra và nói: “Ta không ngủ với chàng, chàng cũng không thể ở đây, nhanh đi đi.”
Hắn chậc một tiếng, hù dọa nàng nói: “Không ngoan có phải hay không? Còn muốn một lần nữa?”
Ánh Kiều ngước mắt trừng hắn, tức giận cắn hắn một cái, nhưng thật sự sợ hắn làm thêm gì nữa, tạm thời không đuổi hắn đi. Quý Văn Diệp nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, không ngừng vuốt ve, biểu hiện rất thân mật, nhưng giọng nói lại nghiêm khắc: “Cha nàng thật sự vong ân phụ nghĩa, nếu không có ta, y có thể đỗ đạt, lấy lại gia sản sao? Chỉ với những việc ta đã giúp đỡ, việc gả con gái cho ta để báo đáp là điều đương nhiên, vậy mà y lại lén lút gả nàng cho người khác!”
“…Ông ấy làm vậy là vì tốt cho ta…”
Hắn tức giận: “Nàng nói vậy là có ý gì? Ta không bằng Uông Phụng Vân sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play