Ánh Kiều nói xong câu đó, đầu không dám ngẩng lên, chỉ cúi đầu bóc hạt dẻ để phân tán sự sợ hãi của mình.
Quý Văn Diệp nhìn nàng chằm chằm, nghĩ đến lòng tốt của mình vừa rồi thật lãng phí, nếu thật sự đã nuôi một con mèo hay chó, thì cũng phải nuôi cho tốt, phóng tầm mắt khắp toàn bộ kinh thành, đi đâu mà tìm ra được chủ nhân nào tốt như hắn chứ.
Nàng quyết tâm không tiếp xúc ánh mắt với hắn, tuy rằng nàng yếu thế như thế nhưng thái độ vẫn cần phải có, không thích nghĩa là không thích.
Bầu không khí bất chợt trở nên căng thẳng. Một lúc lâu, chợt nghe Quý Văn Diệp thản nhiên nói: "Được rồi, ngươi không thích thì thôi."
Thì thôi là ý gì, là sau này không ôm ấp nàng nữa phải không? Nàng nghe lời này, bán tín bán nghi ngẩng đầu len lén nhìn hắn.
Hắn cười lạnh nói: "Ta sợ ngươi không quen, lên cơn điên rồi cho ta một vết cào."
Vừa dứt lời liền thấy Vân Thành Nguyên bưng một bình trà tiến đến, tự mình pha trà cho Quý Văn Diệp, xem như là nhận lỗi chuyện vừa rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT