Ánh Kiều nhìn thấy cả người phụ thân dường như đang run rẩy mà Quý Văn Diệp lại lộ vẻ tức giận hiếm thấy, nghĩ thầm nhất định là phụ thân đã nói nhầm, chọc giận Quý Văn Diệp.
Nàng mới rời đi trong giây lát, sao chuyện lập tức lại trở thành như vậy, Ánh Kiều hòa giải: "Thiếu gia, ngài có muốn ăn hạt dẻ rang không, tiểu nữ thấy trong phòng bếp có một thau, vậy để ta1 mang lên cho ngài. Hạt dẻ rất tốt cho dạ dày, ngài vừa mới uống rượu, thích hợp để ăn một ít."
Quý Văn Diệp lạnh lùng nói: "Ta không ăn."
Ánh Kiều hơi xấu hổ, con ngươi xoay động, cười nói với phụ thân: "Cha, nhà bếp không có nước, cha giúp con gánh một thùng đi, con thật sự không gánh nổi. Con cầm nến rọi sáng giúp cha, chúng ta đi ra giếng thôi."
Vân Thành Nguyên vội nói: "Được, chúng ta, chúng ta đi." Nói xong ông xoay người vội vàng đi ra.
"Thiếu gia, ngài đợi một lúc là nước sôi ngay thôi."
Quý Văn Diệp không nói gì chỉ nghĩ thầm trong lòng, cha con mấy người đi nói chuyện riêng tư, xem mấy người có thể giở được trò gì. Nhìn căn nhà mộc mạc, đơn sơ, ngoại trừ một cái tủ rách nát thì không có gia cụ gì khác, hắn khinh thường hừ một tiếng, người nhà như thế này thì có thể gả Ánh Kiều đến nơi nào tốt được chứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play