Giữa mùa đông khắc nghiệt, trời lạnh giá rét. Vừa bước chân ra khỏi cửa, Ánh Kiều đã bị gió thổi đến run lập cập, liền hỏi Quý Văn Diệp: "Gia, chúng ta đi đến nhà của Lỗ công công bằng cách nào đây?"
Quý Văn Diệp lạnh lùng nói không một cái nhíu mày: "Ta cưỡi ngựa đi trước, ngươi đi bộ theo sau, bước nhanh lên một chút, không thì ta bỏ lại ngươi đấy."
"Ngồi kiệu không tốt hơn sao?" Cũng không phải lên triều, cứ nhất định phải võ quan cưỡi ngựa*: "Ngài xem, trời còn đang đổ tuyết nữa. Gió lạnh thấu xương, loại gió này rất độc, thổi vào tận xương tủy, ngồi lâu sẽ bị bệnh."
|武官骑马,文官坐轿|: võ quan cưỡi ngựa, quan văn ngồi kiệu là chuẩn mực của các quan chức cổ đại chỉ xuất hiện sau thời Nam Tống.
"Cho dù ta ngồi kiệu, ngươi cũng phải đi bộ theo sau."
Ánh Kiều nói: "Kiệu đi chậm hơn một chút, tiểu nữ đi theo sẽ thoải mái hơn. Hơn nữa, tiểu nữ đi bên cạnh kiệu, có nó chắn gió, sẽ không lạnh như vậy."
Hắn hừ một tiếng, nói: "Ngươi khó chiều như vậy, vậy thì đừng đi nữa, về ngủ tiếp đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play