Quả nhiên khi Ánh Kiều chạm vào sau gáy của hắn thì cảm nhận được một vết sẹo. Mặc dù không nhìn thấy rõ nó như thế nào nhưng nàng có thể tưởng tượng được sự dữ tợn của vết sẹo đó. Gia đình nàng đã sa sút, nàng cũng chịu không ít khổ cực nhưng từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có ai động đến nàng dù chỉ một ngón tay, cha nàng lại càng hiền từ, chưa từng làm tổn thương đến một sợi tóc của nàng. Nghĩ đến những gì Quý Văn Diệp đã trải qua, nàng cảm thấy rất xót xa.
Văn Diệp nói: “Ngươi có sờ thấy không?”
Nàng gật đầu, như thể mình đã làm điều gì sai trái mà không dám nhìn hắn, biết được bí mật của hắn khiến nàng cảm thấy tội lỗi. Sau khi chạm vào vết sẹo, nàng vội rút tay lại, nhét vào trong tay áo.
“Nếu ngươi đề phòng ta, ta sẽ không còn ai để nói chuyện nữa.”
Ánh Kiều lại như người phạm lỗi, khẽ nói: “Tiểu nữ... Tiểu nữ chỉ biết sơ qua một vài chữ, đối với chuyện bên trong hay bên ngoài của ngài, tiểu nữ đều không hiểu gì, ngài nói gì với tiểu nữ, tiểu nữ e là không thể hiểu thấu lòng ngài.”
Hắn đưa tay gãi nhẹ dưới cằm nàng, như thể đang đùa với một con vật cưng hiền lành và mỉm cười nói: “Ngươi nói chuyện bình thường đã rất thú vị rồi, cứ giữ nguyên như bây giờ là được.”
Ánh Kiều nói: “... Tiểu nữ sợ mình luôn hành động ngốc nghếch, lúc đầu chỉ là ngài thấy tiểu nữ mới lạ, qua một thời gian lại chán ghét tiểu nữ...” Trên đời này làm gì có ai luôn luôn làm người khác vui vẻ, huống hồ làm kẻ nịnh hót là khó nhất, phải hiểu rõ tâm lý của chủ nhân, nàng không thể làm được điều đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play