Nâng mắt lén nhìn chủ nhân, thấy ánh mắt hắn lạnh lẽo u ám, rõ ràng đang nói ‘tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy,’ Ánh Kiều vội vàng cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu nữ, tiểu nữ có một bộ y phục và đơn thuốc viết tay để quên ở chỗ phu nhân, không biết có bị vứt đi không. Ngày mai tiểu nữ sẽ qua xem một chút vào …”
“Nhìn kỹ Khúc nương tử, phân biệt xem các ngươi có giống nhau hay không, xem ta có đang xem ngươi như thế thân của nàng ta không.” Quý Văn Diệp lạnh lùng hỏi: “Hơn nữa, cho dù ta có thật sự xem ngươi như cái bóng của nàng ta, một kẻ bán mình làm nô như ngươi có tư cách gì mà không hài lòng? Vừa rồi còn dám tỏ sắc mặt với ta, thật sự nên cho ngươi vài cái tát để biết lễ phép.”
Ánh Kiều chuyển chủ đề, nhỏ giọng nói: “Gia, canh giải rượu đã nguội rồi, tiểu nữ sẽ bưng cho ngài một chén mới.”
Đây là muốn tìm lý do để trốn tránh, Quý Văn Diệp làm sao có thể để nàng thoát được, hắn nắm chặt tay nàng, nói không chút thiện ý: “Ngươi biết Mai An Vân có ân oán gì với ta không, là kẻ khốn nạn nào lắm mồm nói với ngươi? Đại Lam, Hải Đường? Hay là một nha hoàn lắm mồm nào đó?”
Ánh Kiều không rút tay ra được: “Không có ai lắm mồm.”
Hắn cười lạnh, nâng cằm nàng lên, hỏi: “Ngươi nói thật đi, ta sẽ tha cho ngươi, bảo vệ bọn họ, ngươi sẽ tội càng thêm tội.”
Ánh Kiều không muốn khai ra, chỉ nhíu mày bĩu môi nói: “Ngài nên đi tính sổ với Khúc công tử, khi hắn đánh đập nương tử của hắn, mọi chuyện đã bị lộ ra hết. Chúng tiểu nữ không muốn nghe, nhưng khi bịt tai thì đã muộn rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play