Miệng Ánh Kiều nhạt nhẽo vô vị, khó khăn lắm mới ăn hết chén cháo. Nàng thầm nghĩ mình nên nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mai trở lại làm việc như bình thường, ăn cháo loãng liên tục thật sự không chịu nổi. Nàng mím môi, cầm chén trong tay, chờ hắn lên tiếng.
Quý Văn Diệp nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi còn muốn ăn gì sao?”
“…” Tốt nhất là không nên đưa ra yêu cầu linh tinh, chẳng ai thích người gây phiền toái, đặc biệt là nô bộc. Ánh Kiều cân nhắc vị trí của mình, không thật lòng đáp: “Không cần ăn gì nữa, bệnh của tiểu nữ đã đỡ nhiều rồi, ngày mai có thể làm việc như bình thường.”
Quý Văn Diệp cười nhẹ: “Ta đến thăm ngươi không phải vì ngươi chăm chỉ làm việc, đừng nói nữa, ngủ thêm một giấc đi.”
Nàng vẫn đợi hắn rời đi, thấy hắn sắp đi, Ánh Kiều làm bộ nghe lời gật đầu. Quý Văn Diệp lại vỗ vai nàng, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, không cần tiễn, rồi quay lưng đi. Ánh Kiều vội vàng nép bên cửa sổ nhìn trộm ra bên ngoài, xác nhận hắn đã đi thật mới bổ nhào về phía chiếc giường trước mặt.
Tối hôm đó lại ăn cháo loãng, Ánh Kiều ghét cay ghét đắng món này, không muốn ăn nữa. Vậy nên hôm sau không còn sốt nữa, nàng lập tức ăn uống bình thường như mọi khi. Tuy nhiên, triệu chứng căn bệnh vẫn còn, lúc nàng nói chuyện rất nặng giọng mũi, cổ họng cũng đau rát, thế là tranh thủ luyện tập kiểm soát miệng mình, có thể không cần nói thì sẽ không nói.
Sau khi mưa nhỏ tạnh, thời tiết quang đãng, mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất. Ánh Kiều cảm thấy tắm nắng có lợi cho sức khỏe, buổi chiều lúc nghỉ ngơi, nàng dời một cái ghế nhỏ ra dưới mái hiên để phơi nắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT