Sở Triệu Hoài mơ màng nhận cha hờ, suýt nữa không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Cũng may mấy năm qua y làm nghề y bên ngoài, sợ mình còn trẻ bị nghi ngờ y thuật nên luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, giả bộ tiên phong đạo cốt thế ngoại tiên nhân —— Mặc dù lần nào cũng thất bại nhưng bị cười riết cũng luyện được da mặt dày.
Sở Triệu Hoài vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Vương gia.”
Cơ Tuân chống cằm mỉm cười: “Võ nghệ của Vương phi không tệ, Tần tướng quân thật biết cách dạy.”
Sở Triệu Hoài sững sờ.
Tần tướng quân? Không phải theo học Hoàng lão tướng quân sao?
Nhìn vẻ mặt Cơ Tuân, trong lòng Sở Triệu Hoài giật thót, sợ bị phát hiện nên ấp úng lảng sang chuyện khác: “Quá khen rồi —— Vương gia đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?”
"Tạm thời chưa chết được." Cơ Tuân lười biếng nói, “Đẩy cha ra tiền sảnh đi, trong cung có người tới, hình như đem theo nhiều đồ tốt thưởng cho Vương phi lắm.”
Sở Triệu Hoài: “......”
Sở Triệu Hoài bị chữ "cha" làm vành tai đỏ bừng, chưa kịp tìm kẽ đất chui vào thì nghe thấy nửa câu sau, y hơi khó hiểu.
Người trong cung tới ban thưởng? Họ không cần vào cung tạ ơn sao?
Dù Sở Triệu Hoài ở Giang Nam nhưng có cữu cữu làm ở Thái y viện trong kinh thành nên cũng biết chút ít về thế cục triều đình.
Cơ Tuân có thân phận đặc biệt, là con thứ năm của tiên đế, dù là huynh đệ với đương kim Thánh thượng nhưng hai người chênh nhau đến ba mươi tuổi.
Giờ Thánh thượng đã ngoài năm mươi, còn Cơ Tuân lại chưa đầy ba mươi, chỉ thua Thái tử hai tuổi, đang ở độ tuổi hào hoa phong nhã khinh cuồng ngạo mạn.
Thậm chí trong kinh còn có người âm thầm suy đoán với tính tình không chịu thua kém ai của Cơ Tuân, nếu không phải hơi què hơi điên thì đã sớm tạo phản ép người thoái vị để lên làm Hoàng đế.
Vị trong cung và Cảnh Vương đối nghịch nhau là bí mật mà ai cũng biết, lần này thừa dịp Cơ Tuân bệnh nặng nhét cho hắn một nam thê, sau ngày tân hôn còn đến ban thưởng cho Vương phi, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Phần thưởng này chẳng khác nào củ khoai lang bỏng tay, tốt nhất là tránh được thì tránh.
Sở Triệu Hoài do dự nói: “Vương gia, ta vẫn chưa rửa mặt, bộ dạng này e là sẽ thất lễ......”
"Sao lại thất lễ?" Cơ Tuân nhìn hắn, “Chẳng phải đẹp lắm sao?”
Sở Triệu Hoài: “......”
Chân què người điên, mắt cũng có vấn đề à?
Chẳng biết Ân Trọng Sơn đã đi đâu, Sở Triệu Hoài thấy từ chối không được đành phải im lặng đi tới cạnh xe lăn rồi hời hợt đẩy tay vịn.
Đẩy...…
Không nhúc nhích.
Sở Triệu Hoài nhíu mày nhìn kỹ.
Xe lăn này hình như làm bằng gỗ sồi nên kết cấu vừa mịn vừa nhẹ, chẳng biết Cơ Tuân quá nặng hay Sở Triệu Hoài quá yếu mà đạp chân một lúc lâu chỉ lăn được nửa vòng.
Cơ Tuân bình chân như vại ngồi ngay ngắn trên xe lăn, còn chậm rãi bắt chéo chân.
Đã què mà còn bắt chéo chân nữa à?
Sở Triệu Hoài oán thầm trong lòng rồi ra sức đẩy.
Thấy xe lăn chỉ lắc tới lắc lui, Cơ Tuân quay đầu nói: “Vương phi theo học Lâm tướng quân, võ nghệ siêu quần, chẳng lẽ xe lăn cũng không đẩy nổi sao?”
Sở Triệu Hoài: “......”
Giờ lại theo học Lâm tướng quân à?
Sở Triệu Hoài không dám lên tiếng, chỉ biết dồn khí vào đan điền, gần như vận hết sức bình sinh để đẩy, rốt cuộc xe lăn cũng chậm chạp tiến lên, có thể so với kiến dọn nhà, chẳng nhanh hơn người què đi khập khiễng bao nhiêu.
Từ sân sau phủ Cảnh Vương đến tiền sảnh phải băng qua một hành lang dài bằng con đường lát đá xanh, trời rét căm căm mà Sở Triệu Hoài mệt đến nỗi mồ hôi rịn đầy trán, rốt cuộc cót két đẩy xe lăn ra tiền sảnh.
Y chưa kịp thở phào thì Ân Trọng Sơn chờ ở cửa nãy giờ nhướng mày nói: “Xe lăn này do thợ rèn trong cung đặc chế, người bình thường hiếm ai đẩy nổi, Vương phi khỏe thật, không hổ là theo học Hoắc tướng quân.”
Sở Triệu Hoài: “......”
Rốt cuộc Sở Triệu Giang theo học tướng quân nào vậy?!
Sở Triệu Hoài tức nghẹn, suýt nữa đã nhổ cây liễu phang Cơ Tuân rớt khỏi xe lăn, cho hắn ngã chổng vó luôn.
Tên này cố ý chơi khăm mình chứ gì?
Nội thị trong cung kính cẩn bưng khay đợi một bên, thái giám mặt trắng không râu vừa thấy Cơ Tuân thì quỳ xuống hành lễ, khi ánh mắt lướt qua khuôn mặt lòe loẹt son phấn của Sở Triệu Hoài thì thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Bái kiến Vương gia và Vương phi.”
Cơ Tuân nghiêng đầu hỏi: “Vị này là?”
Ân Trọng Sơn: “Từ công công được Thánh thượng tin cẩn đấy ạ.”
Cơ Tuân nghĩ ngợi: “Quên rồi.”
"Nô tỳ ti tiện sao dám phiền Vương gia nhớ đến." Từ công công mỉm cười chân thành, “Ngài bệnh nửa tháng nay, Thánh thượng lo đến nỗi ngày nào cũng ăn không ngon, giờ thì ổn rồi, sáng nay nghe nói Vương gia tỉnh lại, Thánh thượng lập tức sai nô tỳ đưa ít thuốc bổ đến cho ngài.”
Ân Trọng Sơn thầm cười lạnh.
Đêm qua sau khi tiệc tàn mới xảy ra ám sát, Vương gia vừa tỉnh lại đã phong tỏa vương phủ, tất cả những kẻ mưu toan xuất phủ để truyền tin đều bị giết sạch, thế mà sáng sớm cổng cung vừa mở đại nội đã nhận được tin tức.
Xem ra vương phủ vẫn có mật thám ẩn nấp, còn giấu mình rất kỹ.
Cơ Tuân liếc nhìn lọ thuốc bằng ngọc trên khay rồi phất tay ra hiệu cho Ân Trọng Sơn nhận lấy.
“Làm phiền hoàng huynh nhớ nhung.”
Từ công công mỉm cười: “Hộ Quốc Tự không hổ là cổ tháp ngàn năm nhận thiên ý, tháng trước nô tỳ tuân chỉ đến chùa cúng đèn cho Vương gia, được cao tăng chỉ dạy, xem ngày sinh bát tự rồi đề nghị xung hỉ để giữ bình an, vì vậy Thánh thượng mới ban hôn cho Vương gia. Hôm qua vừa thành hôn xong Vương gia đã khỏi bệnh ngay, đúng là có thần linh che chở mà.”
Đây là đang quanh co lòng vòng giải thích lý do nhét cho hắn một Vương phi.
Cơ Tuân kiên nhẫn nghe Từ công công bịa lý do "ban hôn", gương mặt hốc hác vì bệnh lộ ra ý cười: “Thánh thượng lo lắng, thần đệ xin khắc ghi trong lòng. Chờ bệnh thuyên giảm ta sẽ dẫn Vương phi vào cung tạ ơn.”
Gió lạnh thấu xương mà Cơ Tuân chỉ mặc áo mỏng, tóc dài buộc hờ bị gió thổi bay phất phơ, đưa tay che môi ho khẽ mấy tiếng.
Chiến thần bất khả chiến bại ngày xưa tung hoành Bắc Cương giờ lại rơi vào kết cục này, Từ công công vừa thấy may mắn lại vừa cảm khái —— May mắn vì người này hoàn toàn không có duyên với hoàng vị, cảm khái vì hoàng thất bội tình bạc nghĩa, chiến thần kinh tài tuyệt diễm cũng bị mánh khoé quỷ quyệt kéo ngã khỏi mây, rơi xuống hồng trần.
Từ công công khẽ thở dài: “Vương gia hiểu lòng Thánh thượng là được rồi —— Trước đây Vương gia còn nói mến mộ tiểu Hầu gia trước mắt bao người, chẳng biết mối duyên lành này làm bao nhiêu người trong kinh phải ghen tị nữa.”
Sở Triệu Hoài nãy giờ im lặng giả chết ngẩng phắt lên.
Mến mộ?
Cơ Tuân "ồ" một tiếng rồi hỏi Ân Trọng Sơn: “Bản vương nói mến mộ tiểu Hầu gia lúc nào?”
Vẻ mặt Từ công công sượng trân.
Ân Trọng Sơn điềm tĩnh thuật lại: "Ngày hai mươi ba tháng Mười một, ngài nói "đúng lúc thần đệ chưa có hôn phối, nếu các triều thần lo lắng hôn sự của bản vương như vậy thì...... hoàng huynh ban cho ta tiểu Hầu gia của phủ Trấn Viễn Hầu đi"."
"À, nhớ ra rồi." Cơ Tuân gật đầu, thở dài nói, “Đúng là ta mến mộ tiểu Hầu gia, thổ lộ thâm tình trước mặt mọi người rồi chủ động xin hoàng huynh ban hôn.”
Từ công công: “......”
Sở Triệu Hoài: “......”
Từ công công nghẹn họng, gượng gạo cười nói "Vương gia cứ đùa", lau mồ hôi lạnh rồi bảo cung nhân sau lưng bưng phần thưởng ra.
“Trong cung truyền khẩu dụ Cảnh Vương phi có công lớn, đặc biệt thưởng......”
Sở Triệu Hoài thấy đại thái giám trước mặt Thánh thượng gặp Cơ Tuân cũng phải khúm núm thì càng thêm vững tin không nên trêu chọc sát thần này, trong cung ban thưởng tốt nhất không nên...…
Cung nhân dâng quà lên.
Sở Triệu Hoài sững sờ.
Từ công công: “Một trăm lượng vàng, trân châu Nam Hải, năm trăm lượng bạc, lông chồn vàng......”
Trên khay đều là phần thưởng theo tiêu chuẩn đính hôn của Hoàng gia, quy cách còn nhỉnh hơn đôi chút, vàng ngọc lóe sáng dưới ánh mặt trời suýt làm mù mắt người.
Sở Triệu Hoài: “......”
Đắc tội sát thần chút xíu hình như cũng không sao.
Sở Triệu Hoài xoa mặt, vừa liếc sang thì bắt gặp ánh mắt Cơ Tuân đang hờ hững nhìn mình.
Khóe môi Cơ Tuân mang theo ý cười, ngón tay thon dài hờ hững gác lên gậy đầu chim bồ câu, thỉnh thoảng vuốt ve mắt chim, đầu ngón tay bị ép trắng bệch rồi lại ửng lên màu đỏ nhạt.
Sở Triệu Hoài rùng mình một cái, nhớ lại cảnh người này lấy gậy đầu chim bồ câu làm kiếm đâm ra mấy lỗ máu...…
Thôi, bỏ đi.
Mạng nhỏ quan trọng hơn.
Trong cung ban thưởng và ban hôn chỉ có một ý đồ duy nhất, khước từ ngay tại chỗ chẳng khác nào làm bẽ mặt Thánh thượng, Sở Triệu Hoài lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, do dự lựa lời.
—— Ít nhất phải làm bộ làm tịch để không quá khó xử ở phủ Cảnh Vương.
Hình như Từ công công đã lường trước nên cười nói: “Vương phi, đây là phần thưởng của Sở quý phi trong cung đấy ạ.”
Sở Triệu Hoài sững sờ.
Sở quý phi?
Rời kinh quá lâu, suýt nữa y quên mất trong cung còn có cô mẫu được phong làm quý phi.
Người thân ban thưởng càng không thể khước từ.
Sở Triệu Hoài liếc trộm Cơ Tuân một cái.
Cơ Tuân không nhìn y mà chống đầu với vẻ mệt mỏi, hệt như con thú buồn ngủ.
Sở Triệu Hoài nhìn chằm chằm nửa ngày cũng không nhìn ra thái độ của hắn, đành phải thuận nước đẩy thuyền: “Tạ ơn cô mẫu nhớ nhung.”
Từ công công cười tít mắt đặt phần thưởng xuống: “Thánh thượng còn nói mấy ngày nữa Vương phi về nhà thăm cha mẹ, Vương gia bệnh nặng mới khỏi không tiện ra ngoài, cứ an tâm nghỉ ngơi trong phủ, đừng đi lại nhiều kẻo mệt mỏi.”
Cơ Tuân nhìn Từ công công, không nói năng gì.
Từ công công mỉm cười chân thành bị ánh mắt nhẹ nhàng của hắn làm tim giật thót, suýt nữa không giữ được nụ cười.
Thật lâu sau, Cơ Tuân chậm rãi cười nói: “Vương phi về nhà thăm cha mẹ, về tình về lý bản vương tất nhiên phải đi cùng rồi.”
Nhận được câu trả lời mà Thánh thượng mong muốn, Từ công công thở phào nhẹ nhõm, khách sáo chúc phúc thêm mấy câu rồi về cung báo cáo.
Ân Trọng Sơn dõi theo cung nhân rời đi, lông mày nhíu chặt.
Phủ Trấn Viễn Hầu đã kéo dài ba đời, từ khai quốc công thần có quyền thế ngập trời đến đời Sở Kinh đã chẳng còn quyền thế gì nhưng không thể cách chức, tước vị "Trấn Viễn" chỉ là hữu danh vô thực.
Dù vậy Hầu phủ truyền thừa ba đời cũng không thể khinh thường, Hoàng đế ban hôn vô cớ, tất nhiên là không muốn Hầu phủ trợ giúp Cảnh Vương.
Vậy sao còn phải quanh co lòng vòng ép Vương gia cùng Vương phi về nhà thăm cha mẹ?
Sở Triệu Hoài không nhìn ra vấn đề mà còn đang cười ngây ngô.
Không phải Hoàng đế ban thưởng thì có thể yên tâm nhận rồi.
Thoáng thấy Cơ Tuân hờ hững nhìn mình, Sở Triệu Hoài vội nín cười rồi giả vờ khó xử: “Vương gia, cô mẫu tặng quà, thịnh tình không thể từ chối được đâu ạ.”
"Không thể từ chối?" Cơ Tuân nhướng mày, ân cần nói, “Nếu Vương phi khó xử như vậy thì để Trọng Sơn cất vào kho trong phủ giùm Vương phi nhé?”
Sở Triệu Hoài: “......”
Sở Triệu Hoài che giấu nỗi phẫn uất trong mắt, nhẫn nhịn nửa ngày rồi ngập ngừng nói: “Thật ra cũng không, không khó xử lắm, ta chịu được mà, không cần phiền Vương gia đâu ạ.”
Cơ Tuân cười như không cười: “Vương phi đã là người của bản vương, tiện tay làm thôi, có gì mà phiền chứ?”
Sở Triệu Hoài: “......”
Vẻ mặt Sở Triệu Hoài vô hồn, cứ như đã chết từ lâu.
Quả nhiên hắn nghe thấy thật rồi.