Cảnh Vương có uy rất lớn trong triều, Cơ Dực là thế tử Cảnh Vương nên dựa thế cha hắn tung hoành ngang dọc khắp kinh thành.
Đây là lần đầu tiên dưới cơ người khác.
Cơ Dực tức quá hóa cười: “Phủ Trấn Viễn Hầu nhờ da mặt dày nên mới có được tước vị này, trơ trẽn vô địch thiên hạ, trạc tuổi ta mà lại nhìn ngó phụ thân ta, hừ, si tâm vọng tưởng!”
Sở Triệu Hoài định gật đầu đồng tình nhưng sợ bị vạch trần thân phận nên đành im lặng chịu đựng câu mắng vô cớ "si tâm vọng tưởng" này.
Mắng xong Cơ Dực bày ra tư thế sẵn sàng.
Đợi.
Đợi nửa ngày nhưng "Sở Triệu Giang" hoàn toàn không đánh trả, thậm chí khuôn mặt trát phấn dày còn lộ ra vẻ ôn hòa.
Ôn hòa?
Tên chó kia gặp ai cắn nấy, ôn hòa lúc nào chứ?
Cơ Dực rùng mình, không khỏi sinh nghi.
“Ngươi lại nảy ra ý đồ quái quỷ gì thế hả? Bản thế tử cảnh cáo ngươi, những hành vi ngang ngược càn rỡ trước kia của ngươi ở kinh thành không ai là không biết, trong lòng phụ thân ta cũng biết rõ, còn lâu mới bị bộ dạng đáng thương này của ngươi lừa bịp. Giờ ngươi quỳ xuống xin tha thì may ra bản thế tử còn cứu được mạng nhỏ của ngươi, nếu không ngươi cứ chờ chết đi.”
Sở Triệu Hoài trầm tư.
Hồi bé Sở Triệu Giang bị Trịnh phu nhân dạy đối đầu với y, còn nhỏ mà đã biết đóng vai nạn nhân chơi ngáng chân, thành công khiến Sở Kinh nhẫn tâm đưa Sở Triệu Hoài đến Lâm An.
Sau khi về kinh y từng gặp Sở Triệu Giang một lần, tên oắt kia vênh vang đắc ý đánh chửi người hầu khóc lóc om sòm, đúng là rất ngang ngược càn rỡ.
Sở Triệu Hoài không rõ hắn có đối xử với những người khác như vậy hay không, nhưng thấy tiểu thế tử này tìm đến khiêu khích thì nghĩ thầm nếu cứ tiếp tục im lặng e là sẽ bị nhận ra.
"Ồ." Sở Triệu Hoài nói, “Người bên ngoài đều nói Cảnh Vương tàn nhẫn ham giết chóc, ta còn tưởng là nghe nhầm đồn bậy, không ngờ thế tử cũng cảm thấy cha mình là kẻ lạm sát người vô tội sao?”
Cơ Dực cả giận nói: “Ngươi nói nhảm gì đó?!”
"Ta một là không làm chuyện phi pháp, hai là không hạ độc ám hại, cha ngươi lấy cớ gì để giết ta chứ?" Sở Triệu Hoài hỏi.
Cơ Dực cứng đờ.
Sở Triệu Hoài đánh tráo khái niệm làm đối phương á khẩu không trả lời được, trong lòng y thở phào nhẹ nhõm.
Cơ Dực trừng mắt im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Giọng ngươi sao vậy, tiếng Quan Thoại cũng lạ nữa, hình như còn mang khẩu âm Giang Nam thì phải?”
Lần này đến lượt Sở Triệu Hoài cứng đờ.
Sở Triệu Hoài thấp giọng nói: “Ta nói chuyện có khẩu âm gì đâu.”
Cơ Dực nheo mắt nhìn y chăm chú như đang thăm dò.
Tim Sở Triệu Hoài nhảy vọt lên.
Rốt cuộc Cơ Dực thu mắt lại rồi hừ một tiếng: “Cứ tưởng ngươi không sợ trời không sợ đất, giờ mới tới vương phủ một ngày mà đã nhát như chuột, lòng can đảm của phủ Trấn Viễn Hầu cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Tim Sở Triệu Hoài lên lên xuống xuống, phổi đau âm ỉ.
Nói dối quá tốn sức, giờ y chỉ muốn qua loa tiễn khách: “Thế tử nói đúng lắm —— Còn chuyện gì nữa không? Ta còn phải vào cung tạ ơn với cha ngươi nữa.”
"Hay lắm, quả nhiên là ngươi." Cơ Dực cười lạnh, “Sáng nay cổng cung vừa mở thì Thánh thượng, Đông Cung và phủ đại công chúa đều phái người đến nghe ngóng chuyện phụ thân tỉnh lại, ta đang lo không tìm được mật thám, không ngờ ngươi lại tự thò mặt ra.”
Sở Triệu Hoài: “Hả?”
Sở Triệu Hoài bị chụp mũ, oan ức gần chết.
Cái miệng này của Cơ Dực nãy giờ lải nhải không ngừng, trực tiếp vung tay lên: “Bắt y lại cho ta.”
Mấy người hầu nhìn nhau.
Cảnh Vương có uy cực lớn trong phủ, tính tình lại thất thường, lúc bệnh điên tái phát Trường Phong Viện khiêng hết thi thể này đến thi thể khác, cực kỳ đáng sợ.
Vương phi mới cưới này tuy là nam nhân nhưng cũng không phải người bọn họ có thể tuỳ tiện đụng vào.
Cơ Dực tức giận đến mức bật ngửa: “Phế vật! Bản thế tử sẽ tự ra tay!”
Thế tử từng theo Cơ Tuân tập võ mấy ngày nên đối phó với ma bệnh tay trói gà không chặt như Sở Triệu Hoài hết sức dễ dàng.
Thấy mình sắp bị xách lên như gà con, Sở Triệu Hoài vội lùi lại: “Đêm qua ta luôn ở trong phòng tân hôn, không ra ngoài nửa bước, phụ thân ngươi...... Á ——”
Đang biện minh thì gót chân Sở Triệu Hoài bị vấp, thắt lưng đụng mạnh vào góc nhọn của bàn, đau đến nỗi vành mắt đỏ bừng.
Cơ Dực giật nảy mình, vô thức muốn đỡ y.
Sở Triệu Hoài không chịu nổi đau đớn, giọng nói hơi nghẹn ngào, khó nhọc vịn bàn hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “...... Ám vệ bên cạnh phụ thân ngươi có thể làm chứng, không tin ngươi cứ đến hỏi đi.”
Cơ Dực cau mày nhìn y chằm chằm hồi lâu, nhẹ nhàng hỏi bằng ngữ điệu hết sức kỳ quái: “Ngươi là Sở Triệu Giang thật sao?”
Sở Triệu Hoài: “......”
Hoài hay Giang chẳng phải đều như nhau sao.
Sở Triệu Hoài chột dạ, trầm giọng nói: “Không phải ta chẳng lẽ là ngươi à?”
Ánh mắt Cơ Dực vẫn không thay đổi, nhìn chằm chằm khuôn mặt trát phấn dày của y rồi vung tay lên bảo người hầu: “Bưng chậu nước tới hắt vào mặt y đi.”
Người hầu nhận lệnh đi ngay.
Ngón tay Sở Triệu Hoài cuộn lại: “Ngươi......”
Cơ Dực cười khẩy: “Cả kinh thành đều biết Sở Triệu Giang chẳng coi ai ra gì, nếu ngươi đúng là Sở Triệu Giang thì dù có gãy chân cũng phải bật dậy đánh ta, sao có thể thành thật giải thích như vậy được.”
Sở Triệu Hoài ngẩng đầu nhìn Cơ Dực, chẳng biết đang nghĩ gì.
Hồi lâu sau, y bỗng nhiên gật đầu rồi xắn tay áo lên, bình tĩnh nói: “Ta biết rồi.”
Cơ Dực còn đang hầm hừ: “Ngươi biết cái gì?...... Á!”
Người hầu vội vàng bưng nước tới.
Vừa bước qua cửa thì nghe một tiếng "bịch" làm chậu nước trong tay rơi xuống đất, nước đổ lênh láng.
Mọi người hầu trong phòng tân hôn đều trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không kịp phản ứng.
Cho đến khi Cơ Dực rống lên: “Sở, Triệu, Giang ——!”
Trong phòng tân hôn rộng lớn, Sở Triệu Hoài vịn bàn đứng đó với vẻ thản nhiên.
Cơ Dực mới nãy còn hùng hổ không biết ngã ập xuống đất từ lúc nào, đau đớn ôm bụng toát mồ hôi.
Hắn tức đến nỗi bờ môi run rẩy, bàng hoàng nhìn Sở Triệu Hoài, vì quá kinh ngạc nên không thể sắp xếp từ ngữ, chỉ biết thì thào lặp đi lặp lại: “Ngươi dám đánh ta...... Ngươi dám đánh ta?”
Sở Triệu Hoài chậm rãi thả tay áo xuống, bắt chước Sở Triệu Giang hống hách nói: “Bản tiểu Hầu gia theo học Hoàng lão tướng quân, lúc nhỏ còn săn sói tuyết, cực kỳ dũng mãnh. Hôm qua mới đại hôn với Cảnh Vương, ngày lành như vậy vốn định dĩ hòa vi quý, nhưng thế tử cứ ép ta ra tay nên đành đắc tội vậy.”
Cơ Dực hoàn toàn nghe không lọt y đang nói gì, sau lúc bàng hoàng thì điên tiết gầm lên: “Chỉ có cha ta mới được đánh ta thôi —— Người đâu! Đè y xuống cho ta! Hôm nay ta mà không đánh y quỳ xuống xin tha thì bản thế tử sẽ cùng họ với y!”
Người hầu rốt cuộc hoàn hồn, chẳng đoái hoài gì nữa mà lập tức xông tới đè Sở Triệu Hoài.
Mặc dù thế tử Cảnh Vương không phải con ruột Cơ Tuân nhưng là cốt nhục duy nhất của Ninh Vương - huynh trưởng hắn, Ninh Vương tử trận khi Cơ Dực còn nhỏ, lúc ấy trong triều loạn lạc, tiểu thế tử bị ám sát mấy lần nên Cơ Tuân dứt khoát nhận hắn làm con thừa tự.
Từ nhỏ Cơ Dực đã dựa hơi Cảnh Vương hoành hành bá đạo, Cơ Tuân một mực dung túng, nuôi hắn thành một kẻ bất học vô thuật ăn chơi trác táng.
Hơn nữa Cảnh Vương nổi tiếng bênh con, nếu biết Cơ Dực bị đánh, e là hắn sẽ không để yên cho Sở Triệu Hoài.
Sở Triệu Hoài: “......”
Sao không đánh cũng không được mà đánh cũng không được vậy?
Lúc nãy Sở Triệu Hoài không đánh thật mà thừa dịp hắn sơ hở để tấn công huyệt vị, chỉ đau một lúc rồi thôi, thậm chí còn không tính là vết thương.
Chút công phu mèo cào này của y dư sức đối phó với công tử bột, nhưng với người hầu hộ vệ cao to vạm vỡ thì chẳng là gì cả.
Thấy người hầu hùng hổ xông tới, Sở Triệu Hoài ra vẻ bình tĩnh, trầm giọng nói: “Để ta xem ai dám đụng đến ta? Đêm qua đại hôn hợp cẩn động phòng, ta đã là người của Vương gia, nếu bản Vương phi mất một sợi tóc thì các ngươi cũng đừng hòng yên ổn.”
Người hầu giật mình.
Ác danh của Cơ Tuân rất hữu ích, mặc dù đám người chưa biết thực hư nhưng cũng không dám manh động.
Cơ Dực chật vật ôm eo được người đỡ dậy, vừa nghe câu này thì suýt ngã xuống lại.
Cái, cái gì?
Hợp cẩn, động...…
Người trong kinh có rất nhiều quy củ, dù nói chuyện yêu đương cũng phải chú ý hoa tiền nguyệt hạ, phong hoa tuyết nguyệt, huống hồ Cơ Dực chỉ mới mười sáu, chưa kịp chuẩn bị gì thì bất ngờ nghe thấy chuyện giường chiếu của cha mình.
Cơ Dực điên tiết mắng xối xả: “Đồ lưu manh khốn kiếp! Đừng hòng bôi nhọ sự trong sạch của cha ta!”
Thấy tình thế không ổn, Sở Triệu Hoài lập tức chạy ra ngoài.
Cơ Dực bị y chọc tức ói máu, thấy người hầu e ngại "người của Vương gia" thì chẳng còn để ý hình tượng gì nữa mà vác cái ghế bên cạnh đuổi theo nện y.
“Đồ chó khốn kiếp! Hôm nay ta mà không xé nát miệng ngươi thì sẽ theo họ ngươi!”
Sở Triệu Hoài đang ôm áo bào chạy trốn vẫn chưa quên ý định ban đầu: “Ta họ Sở đấy.”
Cơ Dực: “A a a! Chết đi cho ta!”
Sở Triệu Hoài hấp tấp chạy ra cửa, chưa được mấy bước thì hai chân bủn rủn vì đói, suýt nữa khuỵu xuống đất.
Cơ Dực đang nổi giận đòi đánh y.
Sở Triệu Hoài sợ đau nên không muốn bị đánh, thấy "không coi ai ra gì" đủ xua tan mối nghi ngờ không phải Sở Triệu Giang thì lập tức co được giãn được, vội vã đầu hàng.
Nhưng chưa kịp động thì thấy Cơ Dực tức sùi bọt mép bước nhanh tới, vượt lên trước y một bước rồi cúi rạp đầu xuống đất quỳ lạy.
Sở Triệu Hoài: “?”
Sở Triệu Hoài kinh hãi: “Không cần hành lễ lớn vậy đâu.”
Đôi mắt bị lửa giận che kín của Cơ Dực lập tức trong trẻo lại, không nổi điên với Sở Triệu Hoài nữa mà run rẩy quỳ xuống cúi đầu hành lễ.
“Cha.”
Sở Triệu Hoài sững sờ, bỗng nhiên run lập cập.
Cha?
Vậy chẳng phải là...…
Thân hình Sở Triệu Hoài cứng đờ, chậm chạp quay người lại.
Dưới mái hiên hoa mai nở rộ, chẳng biết Cơ Tuân đã đến từ lúc nào, giờ đang ngồi trên xe lăn gỗ, áo gấm mỏng phác họa thân hình cao lớn, hắn nghiêng đầu mỉm cười, vết sẹo trên cổ tựa như ánh sáng phản chiếu trên binh khí, toát ra khí lạnh bức người.
Cả Trường Phong Viện đồng loạt quỳ xuống.
Tim Sở Triệu Hoài suýt ngừng đập.
Cảnh Vương đến bao lâu rồi?
Xe lăn cồng kềnh, âm thanh cũng không nhỏ, sao lại không nghe thấy tiếng chứ?
Quan trọng nhất là những lời bậy bạ lúc nãy hắn có nghe được không?
Sở Triệu Hoài lấm lét nhìn mặt Cơ Tuân, hoảng sợ phát hiện Cơ Tuân thế mà đang cười.
Sở Triệu Hoài: “......”
Tiêu rồi.
Vành tai Sở Triệu Hoài đỏ bừng, lần đầu tiên nỗi xấu hổ lấn át nỗi sợ hãi trước mặt Cơ Tuân, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Cơ Tuân hờ hững lần chuỗi hạt lưu ly trên cổ tay, giọng nói chẳng có cảm xúc gì: “Giờ này con nên ở đâu?”
Cơ Dực quỳ thẳng lưng, mồ hôi lạnh nhỏ xuống tí tách, khác xa bộ dạng diễu võ dương oai lúc nãy.
Hắn hít sâu một hơi rồi lắp bắp nói: “Quốc, Quốc Tử Giám đã cho nghỉ mấy ngày trước, mười lăm tháng Giêng mới khai giảng ạ.”
Cơ Tuân nghĩ ngợi, đúng là đang nghỉ Tết thật.
“Vậy sao lại ở đây?”
Cơ Dực sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, lúng túng đáp: “Bẩm phụ thân, con, con chỉ...... chỉ đến thăm Triệu Giang thôi ạ.”
Cơ Tuân nheo mắt.
Cơ Dực nhìn ánh mắt Cơ Tuân đã hiểu ngay ý hắn, mồ hôi lạnh chảy xuống, thút thít nói: “Thật, thật mà! Mấy tháng trước tụi con đã hẹn đêm ông Táo sẽ đi chơi Minh Hồ, Lương, Lương Phương có thể làm chứng!”
Cơ Tuân cười như không cười nhìn sang Sở Triệu Hoài: “Vương phi, có đúng như vậy không?”
Sở Triệu Hoài nghẹn họng.
Y không biết cuộc hẹn này là thật hay giả, nhưng thấy tiểu thế tử sợ đến nỗi nước mắt lưng tròng thì do dự giây lát rồi gật đầu.
“Đúng là có chuyện này ạ.”
Cơ Dực đang thầm run sợ bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cơ Tuân thu mắt lại rồi thản nhiên nói: “Y đã là Cảnh Vương phi......”
Cơ Dực tưởng Cơ Tuân định nói "Không nên ra ngoài xuất đầu lộ diện", ai ngờ nghe hắn nói tiếp: “...... Con đừng nên không biết cấp bậc lễ nghĩa mà gọi thẳng tên y.”
Cơ Dực: “......”
Cơ Dực hoang mang ngẩng đầu lên: “Cha?!”
Cơ Tuân liếc hắn.
Cơ Dực cắn răng, quay người lại cung kính nói với Sở Triệu Hoài: “Đắc tội Vương phi.”
Sở Triệu Hoài làm thinh.
Cơ Tuân nói: “Về đi, ngày mai kiểm tra bài vở của con.”
Cơ Dực mới thở phào nhẹ nhõm lại xanh mặt, vừa sợ vừa ấm ức cúi lạy một cái rồi rưng rưng nước mắt lui xuống.
Trước khi đi, tiểu thế tử còn lén trừng Sở Triệu Hoài một cái.
Cứ chờ đó, đêm ông Táo hắn nhất định sẽ làm tên chó này lao đao khốn đốn!
Cơ Dực dẫn người hầu đi, Trường Phong Viện chỉ còn lại ba người.
Cơ Tuân nhướng mày nhìn Sở Triệu Hoài.
Sở Triệu Hoài đánh con ngay trước mặt cha nên trong lòng vừa chột dạ vừa sợ hãi, cố ngăn lại bắp chân run rẩy, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh cúi đầu hành lễ: “Cha.”
Cơ Tuân: “......”
Sở Triệu Hoài: “......”
Hay là gọi Cơ Dực quay lại xé miệng y luôn đi.