Mười sáu tháng Chạp.
Không nên làm gì.
Tuyết rơi ồ ạt ở kinh thành ba ngày liền, cột băng trên mái hiên dài tám trượng, chó cũng lạnh đến nỗi không ra khỏi ổ.
Phủ Trấn Viễn Hầu lại nô nức gả con đi.
Tuyết rơi trắng xóa, Sở Triệu Hoài đập phá đồ đạc trong phòng cưới.
Nhưng phòng cưới trống trải chẳng có bao nhiêu thứ để đập, khó khăn lắm mới tìm được một bình hoa bị nứt, vừa định ném thì quản gia Hầu phủ đang canh chừng y nghiêm mặt nói "Bình chỉ chùy nung trong lò quan, giá năm lượng vàng" làm Sở Triệu Hoài giật thót, lập tức ôm vào ngực.
"Đại công tử bớt giận." Quản gia khuyên nhủ, “Nửa canh giờ nữa phủ Cảnh Vương sẽ phái người đến rước dâu, nếu ngài không lên kiệu e là cả Hầu phủ sẽ phải chịu tội đấy.”
Sở Triệu Hoài ngồi ngay ngắn trước tấm gương cạnh cửa sổ, trên người mặc áo cưới đỏ rực, trên vai lác đác mấy cánh mai xinh đẹp, khuôn mặt xanh xao tái nhợt nhưng vẫn không mất đi nét thanh tú.
Y ôm bình hoa, ánh mắt vô hồn: “Đường xuống suối vàng có người đi chung, chết đông vui như vậy cũng không lỗ.”
Quản gia nghẹn họng.
Náo loạn hai ngày, lời nên nói đều đã nói hết, thực sự không biết phải khuyên thế nào nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng dán chữ song hỷ đỏ chót bị đẩy ra, gió đông ùa vào, mấy bông tuyết vừa bay vào phòng lập tức tan thành nước, có người đến.
“Đúng là đông vui thật. Nếu Thánh thượng nổi giận tru di cửu tộc thì Bạch gia ở Lâm An cũng đừng hòng thoát, ngoại tổ phụ và cữu phụ của ngươi sẽ cùng lên đường với ngươi.”
Sở Triệu Hoài nhìn sang, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Hầu gia.”
"Gọi cha ruột mình là Hầu gia, ngoại tổ phụ dạy ngươi thế đấy à?" Trấn Viễn Hầu Sở Kinh đang tuổi tráng niên, thân hình thẳng tắp, gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói, “Hôn sự này do Thánh thượng chỉ định, ngay cả Cảnh Vương còn không thể chống lại, huống chi là ngươi.”
Sở Triệu Hoài vuốt ve bình hoa không lên tiếng.
Đúng là Cảnh Vương muốn chống lại nhưng nghe nói đệ nhất sát thần trong kinh thành kia làm quá nhiều chuyện ác, rốt cuộc gặp báo ứng trước Tết, hôn mê nửa tháng nay, chẳng mấy chốc sẽ về chầu trời, e là muốn chống lại cũng khó.
Sở Kinh nói: “Đừng giận dỗi nữa. Bao năm nay nếu không có Hầu phủ che chở thì làm sao ngươi......”
Sở Triệu Hoài ngắt lời lão: “Mấy năm nay con làm nghề y ở Giang Nam, không dựa vào Hầu phủ mà cũng không dựa vào tổ phụ của con, chẳng phải vẫn sống tốt đó sao?”
Sở Kinh cười lạnh: “Ngoại tổ phụ của ngươi gửi thư tới nói ngươi ở Giang Nam bắt mạch xem bệnh cho người ta, đắc tội quý nhân gây họa lớn bị truy sát, nếu ta không phái người đón ngươi từ Bạch gia ở Lâm An về kinh thành tránh họa thì ngươi đã xuống suối vàng lâu rồi, đây gọi là sống tốt đấy à?”
Sở Triệu Hoài mềm không được cứng không xong, lẩm bẩm nói: “Đưa vào hang cọp tránh họa cũng đâu khác gì xuống suối vàng.”
Sở Kinh cứng đờ, vẻ mặt trở nên gượng gạo.
Nghe đồn Cảnh Vương Cơ Tuân tàn nhẫn ham giết chóc, còn mắc bệnh điên không thể chữa khỏi, hơn nữa Trấn Viễn Hầu Sở Kinh và Cơ Tuân vốn bất đồng chính kiến, cãi nhau trong triều, âm thầm tính kế nhau là chuyện thường ngày.
Sở Triệu Hoài gả đi quả thực là vào hang cọp.
"Cơ Tuân đắc tội quá nhiều người, giờ sa cơ thất thế nhất định sẽ có người muốn giết hắn, tám phần là không sống qua Tết ông Táo." Sở Kinh né tránh ánh mắt Sở Triệu Hoài, “Chờ hắn chết rồi, ngươi sẽ được hưởng phú quý cả đời.”
Sở Triệu Hoài nhíu mày.
Ngay khi cha y thốt ra lời này, thật sự chẳng còn gì để cứu vãn nữa.
Từ nhỏ Sở Triệu Hoài ốm yếu nhiều bệnh, còn mắc bệnh tim, lúc năm tuổi mẫu thân ngã bệnh qua đời, sau khi Sở Kinh đưa người thiếp Trịnh thị có một đứa con trai lên làm chính thất, lão viện cớ "thiên sát cô tinh liên tục gây họa cho thân quyến" để đưa y đến Giang Nam với mỹ danh "dưỡng bệnh".
Dưỡng suốt mười mấy năm.
Sở Kinh vốn chẳng có bao nhiêu tình phụ tử với y, càng không vì đứa con trai cả bị hắt hủi này mà chống lại thánh chỉ.
Sở Triệu Hoài có trí nhớ tốt, nhiều năm trôi qua vẫn nhớ rõ quốc sư hay lảm nhảm kia nói mười tám tuổi y sẽ gặp một kiếp nạn, e là nguy hiểm đến tính mạng, nếu bình an vượt qua thì sẽ yên ổn hết quãng đời còn lại.
Giờ sinh nhật mười tám tuổi của y còn chưa tới mà đã bị gả cho sát thần...…
Chuyện bói toán mê tín linh nghiệm vậy sao?
Sở Triệu Hoài liếc nhìn bóng người canh gác ngoài phòng cưới, biết rõ việc này đã định, nếu còn phản kháng e là sẽ bị trói lại nhét vào kiệu hoa, chút thể diện cuối cùng cũng mất sạch.
Y hít sâu một hơi, rốt cuộc chấp nhận số mệnh, hỏi ra điều mình quan tâm nhất: “Trước khi chết nương có để lại cho con ít đồ, cha bỏ vào một trăm hai mươi món hồi môn đã hứa cho con chưa, Trịnh phu nhân không lấy bớt đấy chứ?”
Sở Kinh: “......”
Suýt nữa Sở Kinh không kìm được tức giận: “Dù Hầu phủ có nghèo cũng không tham chút đồ kia của ngươi đâu.”
Sở Triệu Hoài thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng khách sáo nói: “À à, không có cũng không sao, con chỉ hỏi vậy thôi.”
Sở Kinh hít sâu rồi sầm mặt gọi hỉ nương vào trang điểm cho y.
Quả nhiên Sở Triệu Hoài không phản kháng nữa.
Sở Kinh không muốn nói thêm nửa câu với con trai cả chẳng có bao nhiêu tình cảm này, vừa định đi thì hình như lương tâm trỗi dậy nên sầm mặt dặn dò: “Phủ Cảnh Vương nguy cơ tứ phía, khôn hồn thì đừng tới gần Cảnh Vương, tốt nhất là đêm nay tìm lý do nào đó để khỏi ở lại phòng tân hôn.”
“Sao ạ?”
Sở Kinh chỉ nói bấy nhiêu rồi dặn hỉ nương: “Đánh phấn dày một chút, che nốt ruồi đi.”
Hỉ nương vâng dạ.
Sở Kinh quay lưng bỏ đi.
Sở Triệu Hoài quay đầu nhìn theo cha mình, không hiểu cho lắm.
Chẳng bao lâu sau, hỉ nương ho khẽ một tiếng: “Đại công tử, trang điểm xong rồi ạ.”
Sở Triệu Hoài ngước mắt nhìn thoáng qua, lập tức giật mình.
Chẳng biết bọn họ tìm hỉ nương này ở đâu về mà trang điểm vừa sơ sài vừa vụng về, trát một lớp phấn dày cộp che kín mặt Sở Triệu Hoài, ngay cả mẹ ruột cũng nhận không ra.
Dưới ánh nến lờ mờ nhìn như lệ quỷ đến lấy mạng.
Nhìn không giống xuất giá mà giống minh hôn hơn.
Hỉ nương còn khen không ngớt lời: “Đại công tử có tướng mạo xuất chúng, ngài và Cảnh Vương gia đúng là kim ngọc lương duyên mà.”
Sở Triệu Hoài đã hiểu.
Thì ra đây chính là kiểu trang điểm tân hôn phổ biến ở kinh thành, quả nhiên khác xa Giang Nam.
Mũ phượng và khăn quàng vai hết sức rườm rà, sau khi mặc xong tầng tầng lớp lớp đã là hoàng hôn, tiếng pháo nổ vọng vào từ bên ngoài.
Phủ Cảnh Vương tới đón người.
Hỉ nương trùm khăn cưới thêu hình uyên ương nghịch nước lên mũ phượng, Sở Triệu Hoài nhắm mắt lại, được dìu lên kiệu hoa.
Thôi, số mệnh đã vậy.
Có trốn cũng vô ích, chi bằng cứ đối mặt với "kiếp nạn" của mình đi.
Chẳng lẽ một người hôn mê sắp chết còn có thể ăn thịt y hay sao?
Xác pháo đỏ rực vương vãi trên tuyết.
Tiếng gió gào thét xen lẫn tiếng chiêng trống huyên náo, khua chiêng gõ trống suốt dãy phố dài, kiệu hoa lắc lư tiến đến phủ Cảnh Vương ở phía Bắc kinh thành.
***
Vương phủ thành hôn vào ngày tuyết rơi, hầu hết các nhân vật tai to mặt lớn ở kinh thành đều đội tuyết đến chúc mừng với khuôn mặt tươi cười, chẳng biết là thật tâm hay giả ý, bầu không khí cũng xem như rộn ràng náo nhiệt.
Sở Triệu Hoài đội khăn cưới thêu uyên ương nghịch nước, trước mắt chỉ có bóng đỏ chập chờn, y được người vội vàng đỡ xuống kiệu hoa, hoàn toàn không biết mình bái thiên địa với ai, thật lâu sau mới lảo đảo vào tân phòng.
Tẩm điện của phủ Cảnh Vương nồng nặc mùi thuốc, Sở Triệu Hoài vô thức hít nhẹ rồi nhíu mày.
Mùi thuốc này...…
Cảnh Vương bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, tiền sảnh của lễ cưới gần như là "xung hỉ" này náo nhiệt ồn ào, còn hậu viện lại vắng vẻ hiu quạnh, một tiếng động cũng không có.
Hỉ nương rón rén lui ra ngoài rồi cài cửa lại.
Sở Triệu Hoài kiên nhẫn đợi hồi lâu, thấy xung quanh không có ai mới đưa tay vén khăn cưới giắt trên mũ phượng.
Mùa đông giá lạnh, phòng tân hôn giống như hố băng, thậm chí cửa sổ còn mở rộng, gió cuốn theo tuyết thi nhau ùa vào.
Không có địa long, cũng chẳng có chậu than.
Sở Triệu Hoài lạnh đến nỗi tay chân tê cóng, quay đầu hắt hơi một cái, ánh mắt rơi vào lư hương to lớn cạnh giường.
Y vốn định tìm hiểu mùi thuốc, nhưng thấy chiếc lư hương vàng chóe kia thì hai mắt mở to.
Quả nhiên Cảnh Vương rất được Thánh thượng nể trọng, ngay cả lư hương cũng làm bằng vàng.
Sáng chói.
Sở Triệu Hoài ép mình dời mắt khỏi lư hương vàng chóe rồi mặc áo cưới nặng nề đi tới mấy bước.
Đến gần mới ngửi thấy mùi cỏ độc nồng nặc trong lư.
Thường xuyên đốt hương này trong tẩm điện, đúng là Cảnh Vương sẽ không sống qua Tết ông Táo.
Sở Triệu Hoài rót một chén nước rồi cầm nắp lư nặng trĩu lên, định dập tắt hương trước.
Không phải y muốn cứu Cảnh Vương mà chủ yếu là thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, thể chất y quá yếu, ngửi độc nhiều chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ phải tuẫn tình theo Cảnh Vương.
Bỗng nhiên, “Vương phi đang làm gì vậy?”
Sở Triệu Hoài hoảng hồn run tay một cái, nước trong chén hắt vào lư hương làm một ngọn lửa lớn màu xanh lam bùng lên, sau đó bụi mù trắng xám đột ngột bốc lên từ mặt đất.
Chẳng biết từ lúc nào trong phòng cưới vắng lặng xuất hiện một nam nhân mặc áo đen, hắn đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Triệu Hoài, khi chậm rãi đi tới hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân.
Có lẽ nam nhân này là ám vệ, đưa tay đốt hương lần nữa: “Đây là hương giữ mạng cho Vương gia, xin Vương phi đừng tùy tiện động vào.”
Từ nhỏ Sở Triệu Hoài đã theo ngoại tổ phụ học y, chưa từng nghe nói đến cách giữ mạng này: “Bệnh gì mà cần độc......”
Năm ngón tay cầm kiếm của ám vệ lập tức siết chặt.
Sở Triệu Hoài giật nảy mình, vội nói: “Thuốc tốt, thuốc tốt lắm.”
Ám vệ này có vẻ nóng tính, không để y vờ vịt qua loa, thậm chí còn nổi sát tâm, đột ngột rút kiếm.
Khói hương từ từ lan tỏa, mùi càng nồng hơn lúc nãy.
Sở Triệu Hoài giật mình, cuống quýt lùi lại nửa bước.
Áo cưới nặng nề, nhất thời y đứng không vững, giẫm trúng tà váy ngã phịch xuống mép giường.
Mạng chó quan trọng, Sở Triệu Hoài hoàn toàn không có vẻ cao ngạo của con em thế gia, co được giãn được nói: “Tha mạng tha mạng! Thuốc này nhất định sẽ giúp Vương gia sống lâu trăm tuổi sớm sinh quý tử...... Á!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe hai tiếng "keng keng".
Hai mũi tên xé gió lao đến, ám vệ nhanh nhẹn rút kiếm đánh văng, mũi tên sượt qua tai Sở Triệu Hoài rồi ghim vào cột giường cưới ba tấc, lông đen ở phần đuôi rung lên bần bật.
Chỉ cần thêm nửa tấc là có thể lấy mạng nhỏ của Sở Triệu Hoài.
Sở Triệu Hoài chưa hoàn hồn, mờ mịt nhìn mũi tên tẩm độc.
Thích khách?
Ám vệ trầm giọng nói: “Bảo vệ Vương gia.”
Chớp mắt tiếp theo, trên xà nhà như có một bầy chim tụ tập, mấy bóng đen phóng vèo vèo xuống đất rồi rút kiếm xông ra khỏi phòng cưới nghênh địch.
Chẳng mấy chốc bên ngoài vang lên tiếng binh khí va nhau và những tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.
Sở Triệu Hoài tay trói gà không chặt, chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên hoảng sợ ôm ngực thở hổn hển.
Thảo nào Sở Kinh bảo y đừng ở trong phòng cưới, thì ra đã biết trước đêm tân hôn có người không ngại gian khổ đến ám sát Cơ Tuân.
Phòng cưới trống trải, chẳng có chỗ nào để nấp.
Sở Triệu Hoài nhìn quanh rồi túm váy leo lên giường cưới rộng lớn, vén lên màn che tầng tầng lớp lớp, bỗng chốc giật mình.
Trên giường có người nằm.
Có thể ở trong phòng cưới tất nhiên là Cảnh Vương.
Cảnh Vương Cơ Tuân là thiên hoàng quý tộc, dù đang lâm bệnh nguy kịch cũng toát ra vẻ cao quý bẩm sinh khiến người ta không thể xem nhẹ, gió rét căm căm mà hắn chỉ mặc áo đen mỏng, vạt áo hở ra để lộ một vết sẹo vắt ngang ngực.
Nam nhân nhắm mắt ngủ say, môi mỏng tái nhợt, hàng mi dài rậm như lông quạ, chẳng khác nào hoa ăn thịt người sắp úa tàn.
Sở Triệu Hoài sửng sốt.
Khó lòng tưởng tượng được nam nhân lần đầu gặp chỉ thấy đẹp mắt này lại là "quỷ kiến sầu", "chó điên" lấy mạng người bằng tay không, tinh thông tám trăm thủ đoạn tra tấn trong truyền thuyết.
Nhưng dù trước kia hắn có uy phong lẫm liệt quyền thế ngập trời cỡ nào thì bây giờ cũng chỉ có thể bó mình trên chiếc giường nhỏ này chờ chết.
Thật tội nghiệp làm sao.
Sở Triệu Hoài rón rén bước qua người Cảnh Vương để tới giữa giường, chân vừa đặt xuống thì giẫm trúng gì đó, nhìn hình dáng dưới chăn mỏng có thể đoán được.
—— Hình như là tay Cảnh Vương.
Có lẽ Cảnh Vương đang mê man cảm nhận được đau đớn nên lông mày khẽ nhíu lại.
Sở Triệu Hoài: “......”
Nhớ lại phong cách giết người như bổ dưa của người này, Sở Triệu Hoài hoảng sợ nhào tới giữa giường rồi thu mình trong góc, run rẩy chắp tay trước ngực lạy Cảnh Vương một cái.
“Bớt giận bớt giận, nghỉ ngơi nghỉ ngơi.”
Ở chung một giường với Cảnh Vương tội nghiệp chưa bao lâu thì tiếng kêu thảm thiết bên ngoài dần biến mất.
Cuối cùng Sở Triệu Hoài cũng thở phào nhẹ nhõm.
Y rón rén lom khom đứng dậy, sợ lại giẫm trúng tôn đại thần này nên định xuống từ cuối giường, nhưng vừa đứng dậy thì hai tên áo đen bịt mặt đột nhiên nhảy qua cửa sổ mở rộng, nhanh nhẹn linh hoạt cầm đao bổ thẳng tới giường cưới lấy mạng.
Sở Triệu Hoài: “......”
Hai chân Sở Triệu Hoài bủn rủn, cả người đổ ập xuống ngực Cảnh Vương.
Lông mày Cảnh Vương càng nhíu chặt hơn.
Sở Triệu Hoài chỉ hận không thể nện người "yên nghỉ" luôn, mất công tỉnh dậy lại tìm mình gây rắc rối—— Nhưng thích khách đã áp sát, một đao chém tới, y cũng sắp về trời yên nghỉ rồi.
Sở Triệu Hoài phản ứng cực nhanh, lập tức gọi người.
“Bảo vệ Vương gia ——!”
Nhưng đã muộn.
Chỉ trong tích tắc thích khách đã tới trước mắt, trường đao bổ thẳng xuống như muốn đâm xuyên đôi cẩu nam nam trên giường, một đao hai mạng.
Sát ý quấn quanh như rắn độc ăn thịt người, Sở Triệu Hoài hoàn toàn không còn sức để trốn, sống lưng lạnh toát, cổ họng khô đến nỗi nuốt cũng khó khăn.
Trong cơn sợ hãi, đầu óc y trống rỗng, chỉ kịp nhắm mắt lại trước khi mũi đao bổ xuống.
Bỗng nhiên một bàn tay nắm chặt cổ tay Sở Triệu Hoài, lạnh buốt như đá, chẳng khác nào lệ quỷ bò lên từ địa ngục hoàng tuyền làm y run cầm cập.
Ánh nến bập bùng, lưỡi đao sáng quắc vung lên.
Sở Triệu Hoài giật mình, mờ mịt mở mắt ra.
Chưa kịp thấy rõ thì tua rua bằng vàng trên mũ phượng va vào nhau, khăn cưới giắt trên trâm cài mũ phượng lại phủ xuống khiến tầm nhìn bị màu đỏ che kín, cùng với tiếng tua rua va nhau lách cách, hình như còn có tiếng trầm đục của một vật cùn đâm xuyên qua người.
Xoẹt.
Mùi máu thoang thoảng trong không khí, Sở Triệu Hoài sửng sốt, rốt cuộc tầm nhìn cũng thay đổi.
Một vật màu vàng còn dính máu thò ra dưới khăn cưới thêu uyên ương nghịch nước bằng chỉ kim tuyến, vừa ngả ngớn vừa hờ hững vén khăn lên.
Cứ tưởng đó là gậy giở khăn tân nương, nhưng nhìn kỹ có vẻ là gậy chống làm bằng vàng.
Sở Triệu Hoài ngẩng đầu lên.
Mùa đông giá lạnh, nam nhân mới nãy còn nhắm nghiền mắt như xác chết đang uể oải ngồi cạnh giường, chiếc áo mỏng trên người nửa che nửa đậy cơ thể đầy sẹo, trên cổ có một vết sẹo toát ra vẻ hoang dã dữ tợn không thể che giấu.
Cảnh Vương liếc mắt, gò má trắng bệch còn dính mấy vệt máu đỏ tươi.
Dưới giường, sát thủ cầm đao bén trong tay nằm ngửa trên sàn, đôi mắt đỏ ngầu đầy oán hận, máu tuôn ra ồ ạt, thoi thóp giây lát rồi tắt thở.
Chỉ trong sát na, thích khách đã chết không nhắm mắt.
Cảnh Vương ăn mặc phong phanh, cũng không đeo đao kiếm, thậm chí Sở Triệu Hoài còn không biết hắn đã làm thế nào.
Ánh mắt lướt qua vật ghim trên người tên áo đen, Sở Triệu Hoài khẽ giật mình.
...... Là cây gậy đầu chim bồ câu bằng vàng mà Thánh thượng ban cho sao?
Gậy đầu chim bồ câu thường làm bằng đồng, còn thân gậy làm bằng gỗ đàn hương, nhưng cây gậy này của Cơ Tuân lại đúc bằng vàng ròng, phía trên có khắc bốn chữ nhỏ "Trường Tuế Hi Xuân".
Đuôi gậy bằng phẳng chứ không sắc nhọn như đao kiếm dễ đả thương người.
Thế mà Cơ Tuân lại dễ dàng đâm gậy xuyên qua tim, một nhát mất mạng.
Phải cần lực tay mạnh cỡ nào chứ?
Mới nãy hắn đã cầm cây gậy đầu chim bồ câu vừa giết người này vén khăn cưới của mình sao?
Sở Triệu Hoài bỗng rùng mình.
Ấn tượng về "nam nhân đẹp mắt" và "tội nghiệp nằm trên giường bệnh" lúc nãy lập tức sụp đổ tan tành.
Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
—— Đúng là sát thần.
Môi Sở Triệu Hoài mím chặt, chỉ sợ hồn bay ra khỏi miệng.
Những sợi tóc đen nhánh đan xen với vết máu trên má, Cơ Tuân hệt như ngọc diện Diêm La lấy mạng, hoàn toàn không còn bộ dạng thoi thóp sắp chết như nửa khắc trước, ôn tồn cười hỏi: “Sợ à?”
Sắc mặt Sở Triệu Hoài trắng bệch nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Đâu, đâu có.”
Vừa dứt lời, Cảnh Vương phi anh dũng gan dạ đột nhiên xụi lơ, lảo đảo ngã phịch xuống đất.
Ngất xỉu.
Cơ Tuân: “......”
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Triệu Hoài: Ngươi thấy ta sợ chỗ nào hả?