Sở Triệu Hoài chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống, vành tai đỏ như sắp rỉ máu.
Y không đoán được tính nết Cơ Tuân, suy đi tính lại mấy giây, khó nhọc nghĩ xem nên lấy hay bỏ: “Vương gia thứ tội, lúc nãy tình thế cấp bách nên ta lỡ lời —— Vậy phiền Vương gia cất phần thưởng vào kho trong phủ đi ạ.”
Khi nói lời này, tim Sở Triệu Hoài chảy máu đầm đìa.
Năm nay rõ xui xẻo, đầu tiên là một trăm hai mươi rương hồi môn bỏ trống một nửa, giờ phần thưởng của cô mẫu cũng phải dâng cho người khác, có câu của đi thay người, mất nhiều của như vậy, vốn dĩ y phải gặp họa lớn cỡ nào chứ.
Đang âm thầm buồn bã thì bên tai vang lên tiếng cười khẽ.
Sở Triệu Hoài mờ mịt ngẩng đầu lên.
Cơ Tuân vẫn đang rung cái chân què của mình, tay áo rộng thêu hoa văn vàng kim xếp nếp ở khuỷu tay, đầu ngón tay ung dung cầm một viên trân châu tím cực to, giống như đang xem xét chất lượng chứ không hề cười y.
Sở Triệu Hoài thu mắt lại rồi chà mặt, trong lòng thầm tự hỏi.
Chẳng lẽ mình nghe nhầm sao?
Cơ Tuân ném trân châu vào khay: “Nếu là phần thưởng của quý phi thì Vương phi nhận vẫn hợp lý hơn.”
Hai mắt Sở Triệu Hoài lập tức sáng lên, cả người hệt như xuân về hoa nở.
Y cố kìm lại khóe môi nhếch lên, thận trọng nói: “Vương gia đã nói vậy thì ta không từ chối nữa.”
Cơ Tuân chống má mỉm cười nhìn Sở Triệu Hoài, dường như cảm thấy bộ dạng sáng mắt vì tiền của y rất thú vị.
Hắn nhìn kỹ lại: “Mặt Vương phi sao vậy?”
Sở Triệu Hoài còn đang mừng khấp khởi, nghe vậy thì băn khoăn đưa tay sờ mặt.
Từ lúc sáng ngủ dậy y đã thấy mặt hơi ngứa nhưng cứ tưởng vì mình không quen bôi phấn, giờ nghe Cơ Tuân hỏi mới thấy gò má nhoi nhói như đang sưng lên.
Trong lòng Sở Triệu Hoài giật thót.
Còn hai ngày nữa là về nhà lại mặt, không thể bại lộ ngay bây giờ được.
“Chắc, chắc bôi phấn lâu quá nên nổi mẩn ngứa thôi, lát nữa rửa sạch là được rồi, không sao đâu ạ.”
Cơ Tuân chỉ cười chứ không truy hỏi: “Thì ra là thế.”
Sở Triệu Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, thị nữ nối đuôi nhau vào, bắt đầu dọn bữa sáng.
Đêm qua phủ Cảnh Vương đem tới toàn món nguội, mùa đông giá rét dù đồ ăn có hấp dẫn cỡ nào cũng bị đông lại, nhìn chẳng mấy ngon miệng, Sở Triệu Hoài đã chuẩn bị tinh thần sáng nay ăn tiếp đồ xào trộn lẫn băng vụn, sau khi ngồi xuống thì lập tức sửng sốt.
Cả bàn ăn bốc khói nghi ngút, hương thơm tràn vào mũi, có một nửa là đồ nóng.
Sở Triệu Hoài hết sức nghi hoặc.
Chẳng phải quanh năm phủ Cảnh Vương đều ăn món nguội sao?
Cảnh Vương...... chắc không đến mức phá lệ vì mình đấy chứ?
Sở Triệu Hoài rất biết thân biết phận nên lắc đầu xua đi ý nghĩ tự luyến này rồi bình tĩnh cầm đũa lên.
...... Nhưng trong lúc ăn vẫn nhịn không được lấm lét nhìn quanh.
Cơ Tuân bệnh nặng chưa khỏi nên hình như không muốn ăn lắm, trong bữa cơm không phải đang ăn món nguội chính là đang uống rượu lạnh, cháo nóng và canh nóng đều không đụng vào.
Cứ như cố ý chuẩn bị riêng cho y vậy.
Sở Triệu Hoài húp một ngụm cháo, lâm vào trầm tư.
Nghe đồn Cơ Tuân rất khó gần, tính tình thất thường, còn hay giết người.
Ngẫm lại mặc dù đêm qua Cơ Tuân đâm gậy xuyên người rất đáng sợ nhưng lúc đó đang ở giữa lằn ranh sinh tử, nếu không giết thích khách thì hai người họ sẽ phải cùng nhau tuẫn tình.
Cơ Tuân cũng xem như cứu mình một mạng.
Sở Triệu Hoài lại vô thức nhìn trộm Cơ Tuân.
Cơ Tuân hờ hững uống rượu lạnh rồi cụp mắt nhìn hai tấm thiệp mời trên đùi, khói trắng bốc lên làm gương mặt sắc bén của hắn trở nên ôn hòa hơn, nhìn như quý công tử thong dong ưu nhã đọc đủ thứ thi thư trong truyện hay tả.
Không điên, cũng chẳng có sát khí.
Tâm trạng căng thẳng của Sở Triệu Hoài bỗng nhiên thả lỏng.
Ngoại trừ đêm tân hôn cầm gậy đầu chim bồ câu đâm người, hình như Cơ Tuân cũng chỉ hơi xéo sắc và thích hù dọa chứ không đến mức đáng sợ như trong truyền thuyết.
Sở Triệu Hoài mơ hồ suy đoán.
Tám chín phần mười là những tin đồn giết người như ngóe kia do người kinh thành cố ý thêu dệt với mục đích bỏ đá xuống giếng, muốn hủy hoại thanh danh chiến thần của Cảnh Vương.
Lòng dạ người kinh thành hết sức bẩn thỉu.
Nhớ lại hồi bé bị Sở Triệu Giang dựng chuyện vu khống, Sở Triệu Hoài hiểu rất rõ thế nào là hết đường chối cãi.
Ăn mấy miếng, thấy Cơ Tuân chỉ uống rượu chứ không đụng vào đồ ăn, Sở Triệu Hoài cả gan muốn thăm dò nên cầm đũa chia thức ăn của thị nữ bên cạnh gắp một miếng cá đặt vào chén trước mặt Cơ Tuân.
“Vương gia nếm thử món này đi ạ.”
Bàn tay Cơ Tuân thoáng khựng lại.
Ánh mắt Ân Trọng Sơn đứng phía sau lóe lên, từ từ nắm chặt chuôi đao ở thắt lưng, lộ rõ sát ý.
Tiền sảnh tĩnh mịch một cách quỷ dị.
Sở Triệu Hoài không hề nhận ra bầu không khí khác thường mà còn thầm chê bai cá này sao lại mặn thế chứ, món cá ngâm giấm ở Lâm An vẫn hợp khẩu vị y hơn.
Cơ Tuân nhìn chằm chằm Sở Triệu Hoài, đồng tử co lại rồi giãn ra như dã thú rình rập, nhưng vẻ mặt hắn chẳng mấy thay đổi mà thậm chí còn mỉm cười ôn hòa: “Được.”
Dứt lời, hắn cầm đũa gắp một miếng lên ăn.
Ân Trọng Sơn âm thầm hít sâu một hơi, cảm giác như mình vẫn chưa tỉnh ngủ.
Cứ, cứ thế mà ăn sao?
Cảnh Vương đã hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa thành hôn, bao năm nay trong kinh có không ít người đưa mỹ nhân luyến đồng đến thăm dò, từng có một mỹ nhân to gan tự tiện thế chỗ thị nữ gắp đồ ăn cho Vương gia.
Đêm đó phủ Cảnh Vương máu chảy thành sông, đầu mấy người kia bị bỏ vào rương rồi khiêng thẳng tới phủ của người tặng, cả triều chấn động thi nhau dâng tấu vạch tội Cảnh Vương, Thánh thượng phải phạt nửa năm bổng lộc mới yên chuyện.
Sau đó ai dám nhét người vào phủ đều bị chém đầu trả về.
Dần dà chẳng ai dám tặng nữa.
Ân Trọng Sơn khẽ rùng mình, mờ mịt nhìn Sở Triệu Hoài.
Người này không hề đơn giản, nhất định là có điểm gì đó đặc biệt.
Sở Triệu Hoài không hề đơn giản còn đang nhớ nhung cá ngâm giấm.
Thấy Cơ Tuân không bài xích đồ ăn mình gắp mà còn thân thiện mỉm cười, y càng tin chắc lời đồn sai sự thật.
Bữa cơm này trôi qua trong êm đềm —— Chủ yếu chỉ có Sở Triệu Hoài bình tĩnh, còn trong lòng Ân Trọng Sơn nổi sóng cuồn cuộn, cầm đao nửa ngày không dám rút ra khỏi vỏ.
Ăn cơm xong, Sở Triệu Hoài quy củ cáo từ Cơ Tuân rồi viện cớ "rửa mặt" để chạy về phòng ngủ.
Rửa mặt xong nhìn vào gương, Sở Triệu Hoài lại bị dọa sợ.
Trát phấn quá nhiều quá lâu khiến gương mặt quanh năm xanh xao tái nhợt nổi mẩn đỏ, còn lan xuống cổ như bị bệnh cấp tính.
Sở Triệu Hoài nhịn ngứa tự bắt mạch cho mình.
À, may mà không phải do phấn.
Chỉ bị trúng độc thôi.
Sở Triệu Hoài yên tâm.
Bạch thị ở Lâm An là một gia tộc đông đúc, chỉ riêng cữu cữu Sở Triệu Hoài đã có năm người, từ nhỏ đến lớn y sống với ngoại tổ phụ, tuy cùng chung huyết thống nhưng chung quy vẫn xem như ăn nhờ ở đậu.
Hơn nữa Sở Kinh không có ý định đón Sở Triệu Hoài về kinh thành, Bạch gia có năm hộ thì hết bốn hộ sợ y giành gia sản, cả nhà lục đục, không cãi chuyện này cũng cãi chuyện kia, đối xử với y không tốt chút nào, hồi bé trúng độc ngã bệnh như cơm bữa nên đã quá quen thuộc.
Sở Triệu Hoài tìm viên thuốc trong bọc hành lý mang theo nhét vào miệng, nhai nát rồi nuốt xuống.
Chuyện này hình như hơi kỳ quặc.
Đang yên đang lành sao lại trúng độc, chắc không phải hương độc tối qua đấy chứ?
Sau khi hết ngứa, Sở Triệu Hoài lấy từ tủ thấp ra mảnh sa che bụi mà trước kia y hay đeo khi ra ngoài hành nghề y, mảnh sa đen vuông vức che kín khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt, hết sức thuận tiện.
Mặt này tạm thời chưa khỏi ngay được, đúng lúc có cớ để che lại.
Vừa đeo lên thì ngoài phòng ngủ có người gọi: “Vương phi.”
Người đến là quản gia vương phủ, nhìn đã có tuổi, nét mặt ôn hòa, trên tay cầm một danh mục quà tặng dát vàng bước vào tiền sảnh, vừa định lên tiếng thì thấy mảnh sa trên mặt Sở Triệu Hoài.
“Vương phi, đây là......”
"Không có gì." Dưới lớp sa chỉ lờ mờ nhìn thấy cổ Sở Triệu Hoài, “Sao thế?”
Quản gia thu mắt lại: “Đây là danh mục quà lại mặt vừa lập, Vương phi xem qua đi ạ.”
Sở Triệu Hoài cầm đọc danh mục chi chít kia, nhớ lại của hồi môn bỏ trống một nửa của mình thì lửa giận xông thẳng lên đầu.
Bạc của phủ Cảnh Vương từ trên trời rơi xuống đấy à, chỉ về nhà lại mặt mà tặng nhiều quà vậy sao?
Giàu thì có thể tiêu hoang vậy sao?
Phá gia chi tử.
Sở Triệu Hoài rụt rè hỏi: “Vương gia đã xem danh mục này chưa?”
“Chưa, Vương gia ăn cơm xong đã rời phủ rồi ạ.”
"Vậy chờ Vương gia về định đoạt đi." Sở Triệu Hoài trả lại danh mục quà tặng.
Cơ Tuân và Sở Kinh xưa nay không hợp nhau, huống chi còn bị nhét bừa một nam Vương phi, hôm lại mặt Cơ Tuân đem theo một đống lời mỉa mai tới đó cũng xem như hậu hĩnh lắm rồi.
Quản gia do dự hồi lâu, thấy Sở Triệu Hoài không muốn quản chuyện này thì đành cầm danh mục quà tặng lui ra.
***
Sợ Cơ Tuân xong việc trở về lại nhớ đến chuyện "động phòng" nên Sở Triệu Hoài chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng chờ hai ngày mà Cơ Tuân vẫn chưa về phủ.
Rốt cuộc cũng đến ngày về nhà thăm cha mẹ, y ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Chẳng biết có phải vì di chứng của nỗi khiếp đảm lần trước hay không mà Sở Triệu Hoài uống thuốc xong vẫn thấy trong người mệt mỏi nặng nề, một lần ngủ đến bảy tám canh giờ, buổi sáng thức dậy ngồi thừ trên giường.
Quản gia tới gõ cửa: “Vương phi, ngài dậy chưa ạ?”
Sở Triệu Hoài ngáp một cái, buồn ngủ ríu cả mắt, mơ màng đáp: “Dậy rồi, ta đang mang giày.”
Quản gia: “Vương gia sai người tới nhắc Vương phi đến giờ rồi ạ.”
Sở Triệu Hoài: “Được.”
Đến giờ thì đến giờ, còn nhắc nữa chứ...…
Không phải, giờ là lúc nào rồi?
Đầu óc như bột nhão đột nhiên lóe sáng, Sở Triệu Hoài lập tức tỉnh ngủ, nhảy dựng lên trên giường.
Lúc lại mặt!
Quản gia ngoài phòng ngủ cung kính nói: “Vương gia chu đáo nói Vương phi có thể ngủ thêm, hắn chờ trên xe ngựa nửa ngày cũng được.”
Sở Triệu Hoài: “......”
Cơ Tuân chờ y?
Vậy cũng được sao?!
Sở Triệu Hoài lộn nhào xuống giường rồi hấp tấp rửa mặt thay đồ, chưa đầy nửa nén nhang sau đã lao ra cổng phủ.
Còn chưa kịp thở đã bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.
Sở Triệu Hoài ở nhà ngoại từng thấy dì lại mặt, biết rõ gả cho nhà giàu ngày lại mặt phô trương rất lớn, thổi kèn đánh trống rộn ràng huyên náo, nguyên dãy phố náo nhiệt cả ngày.
Nhưng so với khí thế của phủ Cảnh Vương quả thực chẳng đáng là gì.
Cảnh Vương chinh chiến sa trường, hộ vệ trong phủ đều là tinh nhuệ xông ra từ núi đao biển lửa, người mặc áo giáp hông đeo trường đao, xếp hàng ngay ngắn ngoài phủ, đứng kín cả dãy phố dài, đằng đằng sát khí.
Nhìn không giống lại mặt mà giống xuất chinh chém người hơn.
Giữa đám hộ vệ là một chiếc xe ngựa theo quy cách thân vương, mùa đông giá rét nên hai bên treo màn che thêu hình rồng, Sở Triệu Hoài không biết những vật trang trí gắn trên đó mà chỉ biết có bán mình đi cũng không mua nổi một cái.
Đây là lần đầu tiên Sở Triệu Hoài chứng kiến sự xa hoa vô tận của thiên hoàng quý tộc.
Ân Trọng Sơn đứng gác cạnh xe ngựa, thấy Sở Triệu Hoài thì cúi đầu chào.
Sở Triệu Hoài ho khan một tiếng, cố dời mắt khỏi vật trang trí bằng vàng treo lủng lẳng, đang định leo lên thì liếc thấy đám thị vệ trong phủ đang khiêng ba cái rương lớn lên xe.
Sở Triệu Hoài sững sờ, lông mày nhíu chặt.
Giọng nói hờ hững của Cơ Tuân vọng ra từ trong xe, mang theo sự cay nghiệt ôn hòa chỉ thuộc về Cảnh Vương: “Hay là Vương phi vào phủ ăn trưa rồi hẵng đi nhé? Mặc dù mỗi ngày bản vương bận trăm công nghìn việc nhưng chờ một lát cũng không sao.”
Sở Triệu Hoài vội vã thu mắt lại rồi chui vào xe.
Xe ngựa này dành cho thân vương đi lại, Sở Triệu Hoài cứ tưởng bên ngoài đã xa xỉ lắm rồi, nhưng khi vào xe mới biết mình kinh ngạc quá sớm.
Trong xe rộng bằng nửa phòng ngủ, bốn bề trang trí đầy vàng bạc châu báu sáng chói làm Sở Triệu Hoài nín thở, nửa ngày sau mới hoàn hồn.
Cơ Tuân mặc đồ đen nhắm mắt ngồi dựa đằng kia, ánh sáng lọt qua màn cửa chiếu vào khuôn mặt buồn ngủ của hắn.
Sở Triệu Hoài lúng túng nói: “Để Vương gia đợi lâu.”
Cơ Tuân chẳng buồn mở mắt ra, giọng nói hờ hững: “Mặt Vương phi vẫn chưa khỏi à?”
Sở Triệu Hoài ngồi cách xa hắn, lặng lẽ nhét góc sa dưới cằm vào cổ áo rồi bình tĩnh nói: “Mấy ngày trước nổi sởi chưa tan, để Vương gia chê cười rồi.”
Cơ Tuân "ừm" một tiếng, hình như chẳng có chút hứng thú nào với mặt y nên không hỏi thêm gì nữa.
Sở Triệu Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài xe ngựa vẫn đang khiêng quà lại mặt, Sở Triệu Hoài vén màn nhìn ra ngoài, càng nhìn thì lông mày càng nhíu chặt.
Có lẽ vì được bình an vô sự khiến Sở Triệu Hoài sinh ra ảo giác, ở chung với Cơ Tuân không còn nơm nớp lo sợ như mấy ngày trước mà chủ động hỏi.
“Vương gia, xe phía sau chở quà lại mặt sao ạ?”
Cơ Tuân mở mắt ra, tia sáng rọi thẳng vào mắt phải, phản chiếu trong đôi mắt đen thẫm.
Hắn cười lên, giọng điệu vô cùng ôn hòa: “Chẳng phải Vương phi chê quản gia chọn quà ít quá sao, bản vương đã đích thân chuẩn bị quà tặng, nhất định sẽ khiến nhạc phụ hài lòng.”
Sở Triệu Hoài: “......”
Sở Triệu Hoài tham tiền nhưng không nhìn nổi người khác xài tiền kiểu này, suýt nữa tức giận ấn nhân trung.
Ai nói Cảnh Vương là "quỷ kiến sầu" với "chó dại" chứ?
Rõ ràng là kẻ ngốc lắm tiền thì có, còn tới tận nhà tặng tiền cho người ta nữa.
Mấy tin đồn ngoài kia đúng là bịa đặt mà.
Ba rương quà lớn, tính theo danh mục quà tặng hôm qua ít nhất cũng phải hơn mười ngàn lượng.
Lỗ chết.
Sở Triệu Hoài tức nghẹn, dựa vào thành xe làm thinh.
Thôi, dù sao cũng chẳng phải tiền của mình.
Xe ngựa từ từ lăn bánh, thị vệ xếp hàng đi đều theo nhịp đến phủ Trấn Viễn Hầu.
Ba rương lớn đựng quà lại mặt xóc nảy theo xe, một tia máu đen nhánh rỉ qua khe hở, nhỏ xuống đất rồi lập tức phai đi.