Động phòng?

Sở Triệu Hoài túm chặt áo cưới, không đoán được lời này của Cơ Tuân là thật hay giả.

Phòng tân hôn chuẩn bị ly rượu đế cao vẽ long phượng, Cơ Tuân hôn mê nửa tháng, động tác rót rượu lộ ra vẻ tản mạn khó tả, năm ngón tay vừa dài vừa mảnh, nhìn không giống người lăn lộn chốn sa trường mà là thiên hoàng quý tộc chân chính sống trong nhung lụa.

Cơ Tuân kẹp đế ly rượu giữa hai ngón tay, hờ hững đưa cho Sở Triệu Hoài.

“Vương phi, mời.”

Sở Triệu Hoài do dự cầm ly rượu.

Người ở kinh thành đều nói sát thần Cơ Tuân chẳng còn sống bao lâu nữa, e là không qua được Tết ông Táo, nhưng giờ Cơ Tuân chẳng có vẻ gì là sắp chết, sau khi hôn mê nửa tháng tỉnh lại còn phấn khởi giết mấy thích khách để ăn mừng.

Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu sao?

Cũng không giống lắm.

"Cạch" một tiếng giòn vang.

Sở Triệu Hoài định thần lại, Cơ Tuân cầm ly rượu hợp cẩn uống một hơi cạn sạch, tiện tay ném ly ngọc đi rồi uể oải ngồi dựa vào giường cưới rộng lớn.

"Sao thế?" Cơ Tuân hỏi.

Đôi mắt mang theo ý cười của nam nhân hiền hòa như mùa xuân ấm áp nhưng lại khiến Sở Triệu Hoài khiếp đảm, giống như hồi bé một mình gặp chó sói trên núi vào ngày tuyết rơi—— Nỗi sợ hãi này đến từ bản năng bị xem như con mồi khiến người ta rợn tóc gáy.

Sở Triệu Hoài không dám nhiều lời, chậm chạp uống hết rượu rồi đặt ngay ngắn trên khay.

Cơ Tuân không nói gì mà chỉ nhìn y chăm chú.

Trong lòng Sở Triệu Hoài thấp thỏm lo sợ.

Hỉ nương trét lên mặt y một lớp phấn dày, chỉ cần mỉm cười cũng hiện đầy vết rạn như mặt đất nứt nẻ.

Nhìn khuôn mặt này...…

Chắc không nổi dục vọng được đâu nhỉ?

Đầu óc Sở Triệu Hoài chạy bốc khói cũng chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn, dứt khoát vò mẻ không sợ rơi, cắn răng lên giường trước.

Áo cưới do nội đình ban cho, hoa văn thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc, tầng tầng lớp lớp rườm rà vô cùng, Sở Triệu Hoài lề mề cởi áo, mỗi nút thắt chỉ hận không thể cởi đến khi thiên hoang địa lão.

Cơ Tuân cũng không vạch trần mà chỉ uể oải dựa vào gối đỏ, cười như không cười nhìn y chằm chằm.

Cứ như đang thưởng thức kịch hay.

Bắt gặp vẻ giễu cợt của Cơ Tuân, Sở Triệu Hoài khựng lại một giây, ý nghĩ vừa bình tĩnh vừa điên cuồng lúc ban ngày "cùng xuống suối vàng, đông người thêm vui" chợt xuất hiện lần nữa.

Nếu Cơ Tuân không chê gương mặt này của mình thì động phòng cũng được.

Sở Triệu Hoài thay đổi động tác chậm chạp lúc nãy, dứt khoát không cởi áo cưới mà chỉ tháo mũ phượng, tóc dài rối tung, khom lưng bò đến cạnh Cơ Tuân.

Ánh mắt rơi vào nút thắt lỏng lẻo trên vạt áo Cơ Tuân, y tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Mạo phạm Vương gia.”

Cơ Tuân nhíu mày, muốn xem y mạo phạm kiểu gì.

Chỉ đơn giản là cởi vạt áo...…

Sở Triệu Hoài cúi người.

Bàn tay buông thõng bên hông Cơ Tuân phút chốc nắm lại, đồng tử đen nhánh lập tức nở rộng.

Sở Triệu Hoài không dùng tay mà cúi đầu cắn sợi dây mảnh trên vạt áo kéo ra, tiếng vải sột soạt như bị phóng đại vô số lần, vang vọng bên tai Cơ Tuân.

Ý đồ quyến rũ trong động tác này hết sức lộ liễu, nhưng nhìn gương mặt giống hệt lệ quỷ đêm khuya đòi mạng kia quả thực chẳng có chút quyến rũ nào.

Ánh mắt Cơ Tuân tĩnh mịch.

Sở Triệu Hoài cắn vạt áo hở ra rồi cả gan ngửa đầu nhìn hắn: “Vương ưm......”

Cơ Tuân đưa tay bóp cằm Sở Triệu Hoài, phấn dính đầy tay cũng không chê bẩn mà nheo mắt cười nói: “Chẳng phải tiểu Hầu gia mắng bản vương là đoạn tụ chết tiệt, ma chết sớm à, giờ lại cam tâm tình nguyện trao thân cho ta, Sở Kinh đã khuyên ngươi những gì?”

Sở Triệu Hoài cứng đờ.

Thấy Cơ Tuân đã ngả bài, y không nói mấy lời màu mè giả tạo nữa mà ngậm dây lưng nói thẳng: “Ông ta nói ngươi chẳng còn sống bao lâu nữa, chờ ngươi chết rồi, phủ Cảnh Vương sẽ thuộc về ta.”

Cơ Tuân nghe thấy câu trù ẻo này chẳng những không tức giận mà còn cười to như có bệnh: “Không sai, Vương phi đã vào cửa, đợi uống rượu hợp cẩn động phòng xong, nếu sau này bản vương gặp báo ứng bất hạnh đoản mệnh thì toàn bộ phủ Cảnh Vương đương nhiên sẽ thuộc về Vương phi.”

Mí mắt Sở Triệu Hoài giật một cái.

Phải, phải động phòng thật sao?

Cơ Tuân hất Sở Triệu Hoài ra rồi xoay người xuống giường.

Màn che rũ xuống che khuất thân hình cao lớn của nam nhân.

Trong lòng Sở Triệu Hoài bất an, thấp thỏm ngồi quỳ ở mép giường, lúng túng hỏi: “Vương gia...... đi đâu thế ạ?”

Cơ Tuân nói mà không quay đầu lại: “Tắm, ở đó chờ đi.”

Sở Triệu Hoài: “......”

Vẻ mặt Sở Triệu Hoài như đưa đám.

Tiêu rồi, nhìn khuôn mặt giống hệt quỷ này mà vẫn nổi dục vọng, quả nhiên sát thần có đam mê bệnh hoạn mà!

Từ nhỏ đến lớn Sở Triệu Hoài chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ lo lắng thất thân với nam nhân, phòng tân hôn lạnh như băng, y run rẩy khoanh tay ngồi cạnh giường, chỉ muốn đập đầu chết quách cho xong.

Cây cột này không tệ.

À không, hình như lư hương bằng vàng kia đẹp hơn, đâm chết cũng đáng.

Trong lúc Cảnh Vương tắm rửa, Sở Triệu Hoài đã tưởng tượng ra vô số kiểu chết, sau hơn một canh giờ nơm nớp lo sợ tuyệt vọng điên cuồng, rốt cuộc y mới phát giác gì đó.

Không đúng.

Người bình thường tắm lâu vậy sao?

Sở Triệu Hoài vén màn lên.

Cửa sổ mở toang trong phòng tân hôn đã đóng kín từ lúc nào, khí lạnh làm người chết cóng cũng giảm đi nhiều, ngọn nến ở gian ngoài đã tắt, chỉ còn một cây đèn ở gian trong.

Sở Triệu Hoài mờ mịt.

Chắc không phải Cơ Tuân...... cố tình dọa y đấy chứ?

***

Trong thư phòng ở thiên viện vương phủ.

Mùa đông buốt giá nhưng thùng tắm lại đựng đầy nước lạnh.

Cơ Tuân cởi áo mỏng bước vào thùng tắm rồi nhắm mắt dựa vào thành gỗ, tóc đen nhuốm máu bồng bềnh trong nước làm loang ra những tia máu mỏng manh, hắn căn dặn Ân Trọng Sơn.

“Đêm nay ai ra khỏi phủ thì giết ngay tại chỗ.”

Ân Trọng Sơn gật đầu vâng dạ.

Gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, nước trong thùng tắm đã đóng một lớp băng mỏng, sương trắng như tuyết lan ra từ vết sẹo dữ tợn trên cổ, Cơ Tuân đột nhiên hỏi: “Y là ai?”

Ân Trọng Sơn tưởng Cơ Tuân lại quên nên thuần thục trả lời: “Sở Triệu Giang, mắng ngài ngoài đường......”

"Mặt." Cơ Tuân ngắt lời hắn, giọng điệu lười biếng như chưa tỉnh ngủ, “Gương mặt này không phải của Sở Triệu Giang.”

Ân Trọng Sơn hít sâu một hơi.

Vương gia ngay cả mặt đương kim Thánh thượng và thế tử con mình cũng không nhớ nổi, thuộc hạ đi theo hắn mười năm cũng thường xuyên hỏi là ai, sao lại nhớ rõ Sở Triệu Giang chưa gặp mấy lần chứ?

Trời ạ, rốt cuộc đầu óc Vương gia hỏng thật rồi sao?

Ân Trọng Sơn lựa lời để không làm tổn thương lòng tự trọng của Vương gia, ngập ngừng nói: “Hình như năm ngoái Vương gia chỉ thấy Sở Triệu Giang một lần, lúc đó ở xa như vậy mà ngài vẫn thấy rõ hình dáng y sao ạ?”

Cơ Tuân mở mắt nhìn hắn.

Ân Trọng Sơn nói khéo thất bại, lập tức cúi đầu nhận tội: “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ sẽ đi thăm dò ngay ạ.”

Cơ Tuân không so đo với hắn mà đưa ngón tay tái nhợt vì lạnh lên mũi ngửi, hời hợt nói: “Dập tắt hương rồi bưng chậu than tới đi.”

Ân Trọng Sơn giật mình.

Cơ Tuân uống thuốc cực mạnh lâu ngày nên cả người luôn nóng bừng, mùa đông giá lạnh mặc áo mỏng cũng thấy lục phủ ngũ tạng khô nóng khó chịu, ngay cả trà nóng cũng không động vào.

Tân Vương phi chỉ mới tới ngày đầu tiên mà đã phá lệ vì y rồi sao?

Ân Trọng Sơn đi theo Vương gia nhiều năm nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc hắn có ý gì, đành phải che giấu nỗi kinh ngạc trong lòng rồi nhận lệnh rời đi.

***

Trời sáng.

Đêm qua Sở Triệu Hoài nơm nớp lo sợ đến khuya, cuối cùng biết chắc Cơ Tuân không trở lại bá vương ngạnh thượng cung mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết là ngủ hay ngất mà cả đêm gặp ác mộng liên tục, trời vừa sáng thì mơ thấy Cơ Tuân ngoác cái miệng đỏ lòm như sắp nuốt chửng y làm tỉnh lại.

Cũng may sau khi thức dậy, Cơ Tuân không có trong phòng tân hôn.

Chậu than không biết ai để cạnh giường đang cháy hừng hực, trên người chỉ đắp mền gấm mỏng cũng không thấy lạnh.

Sở Triệu Hoài mệt mỏi tự bắt mạch cho mình.

Nghe ngoại tổ phụ nói lúc mẫu thân y có thai đã cãi nhau với Sở Kinh vì thiếp của lão, bị động thai làm Sở Triệu Hoài sinh non, suýt nữa chết yểu, nuôi nấng tỉ mỉ mấy năm vẫn mắc bệnh tim khó chữa.

Đêm qua bị hù dọa liên tục, Sở Triệu Hoài gắng cầm cự nên bệnh không tái phát, nhưng cảm xúc lên xuống đột ngột vẫn khiến y mệt rã rời, cổ họng khàn đặc.

Sở Triệu Hoài xuống giường định tìm nước uống, vô tình liếc thấy khuôn mặt trát phấn dày cộp trong tấm gương bên cạnh, suýt nữa giật nảy mình.

Đêm qua y vừa sợ vừa đói nên toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, chưa rửa mặt đã ngủ mất, giờ trên mặt vẫn còn sót lại bột phấn hôm qua, son môi lấm lem dưới cằm nhìn hết sức kinh dị.

Vì cùng cha khác mẹ nên mặt y và Sở Triệu Giang khá giống nhau.

Sở Triệu Hoài thay ra áo cưới nặng nề rồi bắt đầu nghĩ cách che giấu gương mặt này.

Theo lễ nghi y phải về nhà thăm cha mẹ, chỉ cần hai ngày tới không bị nhận ra thì hôm lại mặt có thể ném trả củ khoai lang bỏng tay này cho Sở gia.

Vừa nghĩ đến đây, ngoài phòng tân hôn chợt vang lên một loạt âm thanh ồn ào.

“Xin thế tử dừng bước, Vương gia đã dặn không được......”

“Xéo đi! Cha ta còn lâu mới phạt ta vì người ngoài! Giờ tên chó kia đã là hổ lạc đồng bằng, đương nhiên bản thế tử phải bỏ đá xuống giếng rồi, y cứ chờ chết đi!”

“Thế tử...... Vương gia biết sẽ nổi giận đấy ạ!”

Khóe miệng Sở Triệu Hoài giật giật.

Người quen cũ của Sở Triệu Giang? Chắc không xui xẻo vậy chứ?

Hoa lụa đỏ trong phòng tân hôn đã được gỡ sạch.

"Rầm" một tiếng, cửa gỗ khắc hoa bị đá văng, một công tử ăn mặc sang trọng bị mấy người hầu bao vây hùng hổ xông vào, nhìn là biết không có ý tốt.

Sở Triệu Hoài nhìn sang.

Thiếu niên mặc áo bào xanh đậm khoác áo lông chồn trợn mắt lên tới trời, gương mặt khá giống Cơ Tuân nhưng không toát ra sát khí như quỷ kiến sầu và vẻ hung ác nham hiểm dưới gương mặt hiền hòa, trái lại nhìn như một kẻ bất học vô thuật đầu óc rỗng tuếch.

...... Nếu không đã chẳng nói ra câu ngu xuẩn "Hổ lạc đồng bằng, ta phải đến sỉ nhục một phen".

Sở Triệu Hoài khựng lại, nghĩ tới hai chữ "thế tử" mà người hầu vừa gọi.

Y chỉ biết Cơ Tuân qua những truyền thuyết đáng sợ, mặc dù từng nghe nói phủ Cảnh Vương có tiểu thế tử nhưng cứ tưởng con hắn còn nhỏ xíu, không ngờ lại lớn gần bằng hắn.

Tên chó con kia nghênh ngang đi vào, thấy khuôn mặt lòe loẹt buồn cười của Sở Triệu Hoài thì nhịn không được châm chọc: “Tiểu Hầu gia, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Sở Triệu Hoài nhất thời không đoán được người này muốn làm gì nên dè dặt nói: “Khỏe vô cùng.”

Chào hỏi xong, thế tử lại ra vẻ khoa trương "à" một tiếng: “Suýt nữa ta quên mất, giờ đâu thể gọi tiểu Hầu gia nữa......”

Kẻ thù ngày xưa cam chịu làm vợ nam nhân, tuy có danh xưng "Vương phi" nhưng đối với nam nhân đây vẫn là một nỗi sỉ nhục, chẳng có gì vẻ vang cả.

"Đúng vậy." Sở Triệu Hoài không nghe ra sự giễu cợt trong đó mà gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Ta và phụ thân ngươi đã thành hôn, bái thiên địa uống rượu hợp cẩn, ngươi cũng nên gọi ta là cha đi.”

Thế tử sững sờ trợn mắt nhìn y: “Cha?”

"Ngoan lắm." Sở Triệu Hoài là chúa keo kiệt nên vén chăn hốt một mớ hoa quả khô trên giường đưa tới, xem như quà gặp mặt cho tiểu bối, “Đừng ngại, cứ cầm đi, không đủ thì nói với cha.”

Thế tử: “......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play