[ĐM] Sau Khi Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Ép Gả Thay

Chương 2: Sở Triệu Giang


1 tháng


Cây gậy đầu chim bồ câu còn đang nhỏ máu, Cơ Tuân tiện tay ném đi.

Cây gậy bằng vàng ròng leng keng rơi xuống đất, mấy ám vệ thân cận hoảng sợ mặc đồ đen như bầy quạ bay ra từ trong bóng tối, quỳ một chân hành lễ.

“Làm kinh động Vương gia.”

Máu chảy lênh láng dưới ánh nến lập lòe như biển máu không biết sâu cạn, sóng sánh lấp loáng.

Cơ Tuân kéo kín áo lại rồi đi chân trần qua những thi thể nằm la liệt khắp sàn, áo đen quét qua vũng máu, vết máu từ từ lan rộng lên trên, hiện ra màu đỏ sậm quỷ dị.

Thuộc hạ quỳ xuống đất: “Vương gia hôn mê nửa tháng, Đông Cung không có động tĩnh gì, thuộc hạ đã âm thầm phái người đến Giang Nam tìm danh y Bạch Cập......”

Cơ Tuân phất tay một cái.

Thuộc hạ dừng lại.

Cơ Tuân nhìn hắn thật lâu, đột nhiên hỏi một câu.

“Ngươi là ai?”

Hình như người kia đã quen thuộc nên nhanh nhẹn trả lời: “Thuộc hạ là Ân Trọng Sơn, ám vệ trong phủ, đi theo Vương gia hơn hai mươi năm rồi ạ.”

Cơ Tuân "à" một tiếng, có vẻ đã nhớ ra: “Hôm nay là ngày mấy?”

“Mười sáu tháng Chạp ạ.”

Cơ Tuân: “Tìm được danh y Bạch Cập chưa?”

Ân Trọng Sơn cúi đầu: “Chưa ạ.”

"Chưa tìm được à?" Cơ Tuân cười lên, hỏi đầy ẩn ý, “Làm sao thích khách kia vào được đây?”

Ân Trọng Sơn khẽ giật mình.

Địa vị Cảnh Vương trong triều vừa đặc biệt vừa đáng ngại, lại đắc tội quá nhiều người, từ lâu đã thành "sát thần" người người muốn diệt.

Nghe đồn danh y Bạch Cập ở Giang Nam y thuật cao minh, giỏi nhất là giải kỳ độc, một nửa số người trong triều chỉ ước gì Cơ Tuân chết sớm, vì vậy phải tranh thủ giết người trước khi Bạch Cập đến kinh thành kẻo đêm dài lắm mộng.

Lần này Cơ Tuân hôn mê chẳng biết còn tỉnh lại nữa không, nếu chưa tìm được Bạch Cập diệu thủ hồi xuân thì làm sao bọn họ dám mạo hiểm ám sát ngay đêm tân hôn?

Ân Trọng Sơn nín thở, dè dặt trả lời: “Hôm nay thích khách trà trộn trong đội ngũ đưa dâu của phủ Trấn Viễn Hầu để lẻn vào vương phủ, Thánh thượng ban hôn, mọi thứ do nội đình sắp xếp nên mới có sơ hở ạ.”

Cơ Tuân nghiêng đầu: “Ồ? Ai thành thân vậy?”

“Ngài ạ.”

Hình như đến tận bây giờ Cơ Tuân mới phát hiện tẩm điện vương phủ được trang trí đỏ rực, bất giác nhớ lại lúc nãy trên giường có người mặt mũi trắng bệch như lệ quỷ, hắn "à" một tiếng.

Thì ra đó là tân nương sao?

Hắn còn tưởng tiểu quỷ ở đâu tới lấy mạng nữa chứ.

Ân Trọng Sơn lấm lét nhìn mặt chủ tử như muốn thăm dò thái độ của hắn đối với hôn sự này.

Cơ Tuân chẳng có vẻ gì là kháng cự mà còn hào hứng hỏi: “Tốt lắm—— Là thiên kim nhà nào vậy?”

“Là...... công tử phủ Trấn Viễn Hầu ạ.”

***

Đại công tử phủ Trấn Viễn Hầu —— Sở Triệu Hoài bị kích thích, chỉ ngất một lát rồi tỉnh lại.

Cảnh tượng sát thần giết người kia quá kinh dị, thoáng chốc Sở Triệu Hoài cảm thấy như mình gặp ác mộng, mờ mịt chống tay ngồi dậy trên ghế dài, vẫn chưa hoàn hồn.

Mặc dù ở Giang Nam xa xôi nhưng y vẫn nghe thấy ác danh của Cảnh Vương này.

Cảnh Vương Cơ Tuân thời trẻ dẫn binh chinh phạt mười bốn thành trì ở biên cương, trấn thủ mấy năm lập nhiều công lớn, năm ngoái bị thương nặng trên chiến trường, còn bị què một chân.

Từ đó tính tình Cảnh Vương biến đổi hoàn toàn, vì dùng thuốc cực mạnh nên mắc bệnh điên, mỗi lần phát bệnh lại biến thành chó dại không ai cản được, điên cuồng bạo ngược, giết người như ngóe.

Mới đầu Sở Triệu Hoài cứ nghĩ tin đồn này bị phóng đại, mãi hôm nay mới biết không hề nói ngoa.

Đủ điên.

Sở Triệu Hoài chưa kịp bình tĩnh lại thì loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài giường.

Màn che bị gió thổi bay phất phơ như cành liễu, giọng nói trong cơn ác mộng mơ hồ vọng tới.

“...... Công tử?”

Có người đáp: “Vâng, là tiểu Hầu gia của phủ Trấn Viễn Hầu, Thánh thượng ban hôn, Khâm Thiên Giám tính được hôm nay là ngày lành tháng tốt, thích hợp gả cưới.”

Sở Triệu Hoài sững sờ.

“Ai cơ?”

“Sở Triệu Giang ạ.”

Cơ Tuân vẫn không nhớ nổi.

Ân Trọng Sơn được huấn luyện nghiêm ngặt nói ra mấy chữ mấu chốt: “Cuối tháng Mười một Thánh thượng ban hôn, Sở Triệu Giang kêu trời trách đất ngoài đường, mắng ngài là ma chết sớm, đoạn tụ chết tiệt, có chết cũng không gả cho ngài.”

Cơ Tuân uống thuốc cực mạnh nên lúc minh mẫn lúc lú lẫn, cuối tháng Mười một phát bệnh trên triều, xảy ra xung đột với Trấn Viễn Hầu, khi Thánh thượng thuận miệng nhắc chuyện thành gia thì hắn cười nói:

“Bản vương thấy tiểu Hầu gia của phủ Trấn Viễn Hầu cũng không tệ, hoàng huynh ban cho ta đi.”

Nói như thể tiểu Hầu gia kim tôn ngọc quý là một món đồ có thể tùy ý cầm chơi.

Sở Kinh tức đến nỗi suýt rút kiếm tại chỗ.

Cả triều cứ tưởng đó chỉ là lời nói đùa.

Ai ngờ ba ngày sau, thánh chỉ ban hôn bay đến phủ Trấn Viễn Hầu.

Cơ Tuân: “À, nhớ ra rồi.”

Sở Triệu Hoài: “......”

Chửi rủa ngoài đường?

Sở Triệu Hoài suýt lên cơn đau tim ngất xỉu lần nữa, khó nhọc ôm ngực chờ nhịp tim ổn định lại.

Đầu tháng Chạp, Sở Kinh mười mấy năm qua chưa từng quan tâm y gửi thư khẩn cấp vượt trăm dặm đến Lâm An, nói tổ mẫu bệnh nặng gọi y về kinh, Sở Triệu Hoài bôn ba ngàn dặm về Hầu phủ, vừa đến nơi đã bị nhét vào kiệu hoa gả đến phủ Cảnh Vương.

Sở Triệu Hoài cứ tưởng mình xui xẻo nên vô tình bị ban hôn, không ngờ cả kinh thành đều biết "tiểu Hầu gia" trên thánh chỉ ban hôn chính là Sở Triệu Giang.

Dạ dày Sở Triệu Hoài cuộn lên.

Y chẳng có tình cảm gì với Hầu phủ, thậm chí còn muốn ở Giang Nam cả đời, chưa bao giờ có ý định về kinh tranh giành tước vị với đám người này.

Sở Triệu Giang nổi điên chửi rủa Cảnh Vương trước mặt mọi người, nếu Cơ Tuân tiếp tục hôn mê thì còn đỡ, nhưng giờ hắn đã tỉnh lại, cứ nhìn cách hắn đâm gậy xuyên thủng người kia thì dễ gì tha cho "Sở Triệu Giang" mắng mình?

Rõ ràng Sở Kinh chẳng đoái hoài gì đến sống chết của y, thậm chí còn muốn để y chết trong phủ Cảnh Vương.

Hai mắt Sở Triệu Hoài tối sầm, lỗ tai ong ong, suýt nữa lại ngất đi.

Qua cơn choáng váng, trong mũi mơ hồ ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo như tuyết tan, y ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Dưới ánh nến, chẳng biết Cơ Tuân đã đến từ lúc nào.

Hắn mặc áo bào đen thêu hoa văn màu vàng, tỏa ra khí chất thiên hoàng quý tộc, nhàn nhã ngồi ở mép giường, nhìn không ra què, cũng nhìn không ra điên.

"Sợ thật à?" Cơ Tuân rất hay cười, thậm chí vẻ mặt còn có thể gọi là hiền hòa, nói như trêu chọc, “Tiểu Hầu gia theo Hoàng lão tướng quân học võ, hồi bé còn săn sói tuyết, anh dũng gan dạ như vậy mà sao giờ mới thấy chút máu đã sợ xanh mặt rồi?”

Rõ ràng giọng điệu ôn hòa như gió xuân nhưng lại làm Sở Triệu Hoài rùng mình một cái.

Cơ Tuân vẫn đang cười, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt hắn là có thể nhận ra trong đôi mắt đào hoa kia không hề có ý cười mà chỉ có vẻ lạnh lùng thờ ơ như nhìn người chết.

“Ta......”

Cổ họng Sở Triệu Hoài khô khốc, khó nhọc nuốt một cái, lời phủ nhận cũng bị nuốt xuống.

Khoan nói trên thánh chỉ có nêu rõ tên hay không, chỉ riêng việc ám vệ thân cận của Cơ Tuân cho rằng người gả đến là Sở Triệu Giang cũng đủ chứng tỏ Sở Kinh chưa nói cho phủ Cảnh Vương biết chuyện gả thay.

Nếu đêm tân hôn Sở Triệu Hoài chính miệng phủ nhận mình là Sở Triệu Giang, vậy Cơ Tuân bị gài bẫy nhất định sẽ nổi trận lôi đình, người hứng chịu cơn giận của Cơ Tuân cũng chỉ có y, có thể sống sót hay không vẫn là ẩn số.

Dù phủ Cảnh Vương và trong cung truy cứu thì Sở Kinh cũng có thể viện cớ "tiểu Hầu gia trên thánh chỉ chính là con trưởng của phủ Trấn Viễn Hầu" để lấp liếm cho qua.

Sở Kinh khua môi múa mép lừa y lên kiệu hoa rồi giấu Sở Triệu Giang trong phủ, đợi đêm tân hôn Sở Triệu Hoài bại lộ thân phận, cả thiên hạ đều biết chuyện "gả thay"—— Dù Sở Triệu Hoài sống hay chết thì Sở Triệu Giang vẫn được tự do, tiếp tục làm tiểu Hầu gia danh chính ngôn thuận không có gì vướng bận.

Một hòn đá ném hai con chim, tính toán rất giỏi.

Sở Triệu Hoài ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.

Nghĩ hay lắm.

Có lẽ bị kích thích quá mức nên dù sát thần đang gần kề nhưng Sở Triệu Hoài cũng không sợ, thậm chí còn bình tĩnh nảy ra một ý tưởng điên rồ.

Chuyện "gả thay" sớm muộn gì cũng bị phát hiện, thay vì Sở Triệu Hoài hứng chịu cơn giận của sát thần một mình, chi bằng đợi đến ngày về thăm nhà cùng kéo Sở gia xuống nước luôn.

Hầu phủ đã muốn y chết thì cũng đừng hòng sống.

Sở Triệu Hoài không phủ nhận thân phận "tiểu Hầu gia" mà lạnh nhạt nói: “Không phải sợ mà là đói —— Lễ thành hôn rườm rà quá, cả ngày nay một giọt nước ta cũng chưa uống, lúc nãy chỉ bủn rủn tay chân thôi.”

Đuôi mày Cơ Tuân nhướng lên: “Thì ra mắt ta kém cỏi, lúc nãy tiểu Hầu gia ngất xỉu vì đói.”

Sở Triệu Hoài gật đầu: “Đúng vậy.”

Hai ngón tay Cơ Tuân quệt má Sở Triệu Hoài một vòng, nhìn vết bột trắng xóa trên đầu ngón tay rồi cười nói: “Chẳng phải tiểu Hầu gia trét hết lương thực trong kho Hầu phủ lên mặt rồi à, gỡ xuống một mảnh cũng đủ cho ngươi ăn nửa năm, sao lại đói được chứ?”

Sở Triệu Hoài: “......”

Thật độc miệng.

Có lẽ bắt gặp ánh mắt giống như mắng mà không phải mắng của Sở Triệu Hoài, tâm trạng Cơ Tuân cực kỳ vui vẻ, vỗ tay nói: “Trọng Sơn, chuẩn bị ít đồ ăn cho tiểu Hầu gia đi.”

Sở Triệu Hoài rùng mình.

Hai ngày trước Sở Kinh nhốt y trong thiên viện trống trải không cho ăn uống, hôm nay lại bị giày vò một trận nên y đã đói đến nỗi ngực dính vào lưng, nghe thấy lời này thì không dám tin sát thần lại có lòng tốt như vậy.

Chốc lát sau, thị nữ nối đuôi nhau vào rồi khúm núm bày đồ ăn ra.

Thi thể và vũng máu cạnh giường đã biến mất từ lúc nào, nếu không phải trong phòng còn thoang thoảng mùi máu tanh thì Sở Triệu Hoài vẫn tưởng đây là mơ thật.

Sở Triệu Hoài rụt rè vén màn lên.

Đúng là mỹ vị đầy bàn.

Nhưng chỉ toàn món nguội.

Có ăn là tốt lắm rồi, Sở Triệu Hoài cũng không kén chọn, chẳng đoái hoài cấp bậc lễ nghĩa gì nữa mà ngồi xuống gắp bừa một miếng bỏ vào miệng.

Chưa kịp nuốt xuống thì nghe Cơ Tuân ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết ung dung hỏi: “Sở Kinh đưa ngươi tới Hầu phủ để giết ta, lúc nãy có cơ hội tốt như vậy sao không ra tay?”

Sở Triệu Hoài: “......”

Sở Triệu Hoài suýt phun ra đồ ăn chưa nuốt xuống.

Giết giết giết người?

Sở Kinh còn giao cho y nhiệm vụ gian khổ này nữa sao?

Sở Triệu Hoài cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Vương gia cứ đùa, dù cha ta và ngài bất đồng chính kiến nhưng quan đồng liêu trong triều như vậy cũng là bình thường, sao lại đại nghịch bất đạo muốn giết thiên hoàng quý tộc được chứ?”

Cơ Tuân có vẻ rất thích câu trả lời hợp lý này nên hài lòng gật đầu, thấy Sở Triệu Hoài cầm đũa ngồi im thì ân cần hỏi: “Chẳng phải tiểu Hầu gia đói bụng à, sao không ăn tiếp đi?”

Thấy hắn không có ý định căn vặn chuyện này, Sở Triệu Hoài thở phào nhẹ nhõm rồi cầm đũa gắp thêm một miếng.

Vừa bỏ vào miệng thì Cơ Tuân lại lên tiếng: “Trong đám người ám sát lúc nãy có một nửa nấp trong rương hồi môn của phủ Trấn Viễn Hầu để lẻn vào vương phủ tìm thời cơ ám sát, tiểu Hầu gia có biết chuyện này không?”

Sở Triệu Hoài: “......”

Lần này Sở Triệu Hoài thật sự ho chết đi sống lại, bàng hoàng nhìn hắn.

Thích khách nấp trong rương hồi môn, vậy chẳng phải là...…

Dường như đã hiểu ra gì đó nên mặt Sở Triệu Hoài tái mét.

Giọng điệu Cảnh Vương vẫn như mọi khi, nhưng Ân Trọng Sơn đứng cạnh lại nghe ra sát ý trong đó nên âm thầm liếc nhìn Sở Triệu Hoài.

Thánh thượng ban hôn, thân phận Sở Triệu Giang cao quý nên vốn không thể chết vào đêm tân hôn.

Nhưng một khi Vương gia nổi điên, dù có bị Thánh thượng trách phạt cũng phải giết người này trước cho hả giận.

Phòng tân hôn tĩnh mịch.

Cơ Tuân lau sạch giọt máu cuối cùng trên gậy đầu chim bồ câu, ngón tay tái nhợt vuốt ve đầu gậy, tựa như có thể đâm xuyên tim Sở Triệu Hoài bất cứ lúc nào.

Ân Trọng Sơn nín thở.

Rốt cuộc Sở Triệu Hoài cũng lên tiếng, mờ mịt hỏi: “Vậy của hồi môn đâu?”

Thích khách nấp trong rương, vậy chẳng phải của hồi môn mẹ y để lại thiếu mất mười mấy rương sao?!

Ân Trọng Sơn thân kinh bách chiến, đao kiếm bổ tới cũng không biến sắc, giờ lại bị một câu hỏi nhẹ nhàng làm sửng sốt.

Trọng điểm là của hồi môn sao?!

Mắt Cơ Tuân hơi nheo lại, đột nhiên nở nụ cười rồi dịu dàng an ủi: “Của hồi môn chỉ thiếu hai ba mươi rương thôi, dù sao nửa còn lại cũng là rương rỗng, Vương phi đừng lo.”

Sở Triệu Hoài ôm ngực, suýt nữa lại ngất xỉu.

Một trăm hai mươi rương hồi môn mà Sở Kinh hứa cho y để trống một nửa, sự đả kích này còn mạnh hơn lúc nãy biết Sở Kinh tính kế mình, tức muốn hộc máu.

Sở Triệu Hoài dằn mạnh đôi đũa xuống bàn.

Cơ Tuân: “Vương phi không ăn nữa à?”

Sở Triệu Hoài ôm ngực thều thào: “No rồi.”

Tức cũng đủ no, chủ yếu là sợ trong lúc ăn Cơ Tuân lại cố ý nói chuyện dọa mình.

Người này hết sức ác liệt, cực kỳ xấu tính.

Cơ Tuân cười một tiếng rồi vẫy gọi y: “Tới đây.”

Sở Triệu Hoài không hề hay biết mình vừa lượn một vòng đến Quỷ Môn Quan, lê đôi chân bủn rủn tới cạnh giường.

Cơ Tuân mỉm cười nhìn y, rõ ràng vẻ mặt dịu dàng như nước nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như đao ra khỏi vỏ, giọng nói nhẹ đến đáng sợ, bỗng dưng hỏi một câu.

“Trí nhớ bản vương không tốt lắm, Vương phi tên gì vậy?”

Sở Triệu Hoài nín thở, suýt buột miệng thốt ra tên thật.

Y cắn răng trả lời: “Sở Triệu Giang.”

Cơ Tuân nhìn y hồi lâu, chẳng biết nhìn ra được gì mà chậm rãi nở nụ cười.

“Tốt —— Hôm nay là đại hôn, vậy uống rượu hợp cẩn rồi động phòng thôi.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Sở Triệu Hoài: Hả?!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play