Chương 08: Thanh mai trúc mã (3)
Trong nhà Tướng quân Byron, Clair lên mạng tra điểm và danh sách trúng tuyển. Lúc nhìn thấy mình chỉ thi được 80 điểm, tâm trạng cậu thấp thỏm vô cùng, nhỡ chẳng may người cha nghiêm khắc của mình biết được điểm số này, nói không chừng sẽ đánh cậu một trận nên thân ấy chứ.

Phu nhân Grace đang tự tay chuẩn bị bữa tối trong bếp, thấy con trai cúi gằm đầu bước tới, cô mỉm cười hỏi: “Có kết quả thi rồi đúng không?”

Clair gật đầu: “Vâng, đỗ ạ.”

Grace hỏi: “Thi được bao nhiêu điểm?”

Clair im lặng một hồi mới lí nhí đáp: “80 điểm.”

“…” Nghe được kết quả ấy, phu nhân Grace ngoảnh phắt lại. Nhìn cậu con trai đang ủ rũ, cô nhíu mày, hỏi: “Sao lại thi được điểm thấp thế? Nếu mẹ nhớ không nhầm, điểm tối đa của bài thi vào Học viện St. Paul là 150 cơ mà?”

Clair gục đầu xuống, không nói tiếng nào, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lại.

Grace ngồi xổm xuống xoa đầu cậu, dịu dàng dỗ: “Nói mẹ nghe lý do được không?”

Lúc này Clair mới giải thích: “Trưa nay con buồn ngủ quá nên ngủ quên mất. Đến lúc tỉnh dậy, vào hệ thống thi thì chỉ còn có nửa tiếng, không làm được hết bài.”

Grace: “…”

Vậy nên bé Clair thi được điểm thấp như thế là vì ngủ quên?

Grace đau đầu ấn huyệt thái dương, dặn dò: “Con tuyệt đối không được để cha biết nguyên nhân này. Cha con ghét những người không tuân thủ thời gian nhất đấy. Đi thi mà con cũng ngủ quên, chắc chắn cha sẽ giận lắm.”

Clair ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con sẽ không nói đâu.”

***

Tối đó, Tướng quân Byron về nhà một lần hiếm hoi. Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt nghiêm túc, mặc trên mình bộ quân phục màu lam sẫm chỉnh tề, tay đeo găng trắng tinh. Bốn ngôi sao màu vàng kim trên vai đại diện cho thân phận Thượng tướng cấp bốn sao cao quý, ít ỏi của Đế quốc. Hình trăng sao lấp lánh trên vành mũ chính là biểu tượng của Quân đoàn Ngôi Sao hắn suất lĩnh.

Hôm nay phu nhân Grace đích thân xuống bếp chuẩn bị từ sớm cũng là vì biết chồng sẽ về ăn tối. Tướng quân Byron vừa vào cửa, cô lập tức tiến tới cởi áo khoác quân phục dày nặng giúp hắn rồi treo lên gọn gàng, mỉm cười: “Tướng quân về rồi ạ? Em đã chuẩn bị các món ngài thích nhất, mời ngài vào dùng bữa.”

Tuy hai người là vợ chồng nhưng Grace cực kỳ kính sợ chồng mình, quen dùng kính ngữ khi nói chuyện, nghe có vẻ khá xa cách.

Tướng quân Byron nhìn cô, hỏi: “Clair đâu?”

Bé Clair lập tức ló đầu ra từ sau lưng mẹ mình, ngoan ngoãn trả lời: “Con đây ạ.”

Tướng quân Byron bình thản hỏi: “Con thi đầu vào được 80 điểm đúng không?”

Mồ hôi lạnh lập tức giọt xuống từ trên trán cả hai mẹ con.

Thân là tướng lĩnh Bộ Quân sự, Tướng quân Byron nắm bắt thông tin rất nhanh. Thấy không giấu giếm được nữa, Clair đành lí nhí đáp: “Vâng ạ, con bất cẩn điền sai đáp án.”

Byron nghiêm nghị nhìn cậu: “Điểm tối đa là 150, con bất cẩn điền sai tận 70 câu? Còn dám kiếm cớ lừa bố à?”

Clair lập tức cúi gằm đầu xuống nhận sai: “Bố ơi… Con sai rồi.”

Byron nhìn cái đầu vàng hoe trước mặt, nhíu mày: “Bố không quan tâm tại sao con lại thi kém như thế, chuyện đã xong rồi, bố không muốn truy cứu nữa. Nhưng bố nói cho con biết, Clair, nếu vào học mà con vẫn thi được hạng bét thì bố sẽ chuyển trường cho con ngay lập tức.”

Clair vội nói: “Con biết rồi ạ.”

Bấy giờ Byron mới gật đầu: “Giờ con còn nhỏ, cuộc thi như này vẫn chưa quá quan trọng. Nhưng bố hy vọng con sẽ phát huy thật tốt trong cuộc thi tốt nghiệp thống nhất của Đế quốc vào năm 18 tuổi, đỗ vào chuyên ngành Chỉ huy của Học viện Quân sự St. Romia. Đó mới là mục tiêu cuối cùng của con.”

Clair nghiêm túc gật đầu: “Vâng, con sẽ cố gắng ạ!”

Học viện Quân sự St. Romia mà Byron nhắc đến là Học viện Quân sự tốt nhất toàn Đế quốc do Bộ Quân sự quản lý trực tiếp, hầu như tất cả nhân vật trọng yếu của Bộ Quân sự đều tốt nghiệp từ đó. Vậy nên Thượng tướng Byron cũng đưa ra định hướng để con trai nỗ lực từ sớm. Là trưởng nam Alpha, hắn hy vọng Clair có thể gia nhập Quân đoàn Ngôi Sao, kế thừa tâm huyết của hắn. Nhưng nhìn vào biểu hiện lúc này của Clair, hắn thật sự không yên tâm nổi với cậu con trai này.

Thấy Clair cứ cúi gằm đầu đứng sau lưng mẹ, Thượng tướng Byron bèn bế cậu lên bằng một tay, nói: “Được rồi, ăn cơm đã.”

Bị cha bế bổng lên bằng một tay, cảm nhận được bắp thịt rắn chắc, mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành, lại nhìn cánh tay gầy nhẳng của bản thân, Clair nghĩ đầy ước ao: Chắc sau này lớn lên mình cũng sẽ khỏe khoắn, mạnh mẽ như cha nhỉ? Dù gì mình cũng là Alpha cơ mà? Chưa biết chừng đến khi đó còn đánh thắng được Cevai ấy chứ.

Cả nhà quây quần bên nhau cùng ăn tối. Clair đang vừa ăn vừa nghĩ thì Grace chợt lên tiếng: “Phải rồi, Tướng quân, em nhớ ngài là bạn đại học với hiệu trưởng Học viện St. Paul nhỉ. Có thể đánh tiếng với anh ấy một câu để xếp Clair và Cevai vào cùng lớp không ạ?”

Nghe thấy tên Cevai, Clair hào hứng ngẩng đầu lên.

Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của con trai, Byron cũng phải hỏi: “Sao con lại muốn cùng lớp với Cevai?”

Clair đáp rất ngây thơ: “Vì bọn con là bạn thân ạ.”

Grace giải thích: “Hồi trước em thường xuyên đưa Clair vào vương cung chơi với Cevai. Hai đứa lớn lên cùng nhau, khá thân thiết, học cùng lớp cũng tiện bảo ban nhau. Thằng bé Clair này không hòa đồng lắm, Cevai là người bạn duy nhất của con, có thể nhờ hiệu trưởng giúp một chút trong việc xếp lớp không ạ?”

Cả vợ và con đều chân thành nhờ cậy, vả lại chuyện xếp lớp cũng không ảnh hưởng gì đến đám trẻ nói chung. Byron nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được, để tôi nhờ hiệu trưởng một tiếng.”

***

Cevai thi đỗ với thành tích 130 điểm không phải là quá xuất sắc nhưng cũng đủ để Vương hậu Anna và Bệ hạ Trand rất vừa lòng.

Vương hậu Anna đã chuẩn bị sẵn vài bộ đồ đặt may riêng để con trai ăn mặc thật tươm tất. Nhìn cậu con trai đáng yêu trong bộ quần áo mới, Vương hậu Anna càng nhìn càng thích, bèn xoa đầu Cevai, dịu dàng cười nói: “Cevai, tuần sau là con bắt đầu đi học ở Học viện St. Paul rồi. Đến trường nhớ phải nghe lời thầy cô, hòa đồng với bạn bè. Con là Omega, đừng cãi cọ, đánh nhau với các Alpha, ngoan ngoãn học hành, biết chưa?”

Cevai gật đầu: “Con biết rồi, mẫu hậu cứ yên tâm.”

Anna rất lo lắng Cevai sẽ chịu thiệt khi đi học vì là Omega. Nhưng trên thực tế, Cevai hoàn toàn không lo lắng gì chuyện xảy ra xích mích với bạn học. Với kỹ thuật Karate đã lên tới đai đen của mình, anh mà ra tay, chưa biết chừng sẽ đánh người khác vào viện luôn ấy chứ.

Một tuần sau, tất cả các trường học thuộc phạm vi Đế quốc đồng loạt khai giảng, Cevai cũng mang hành lý tới Học viện St. Paul trình diện. Vương hậu Anna không tiện xuất hiện trước mặt công chúng, Bệ hạ Trand lại bận rộn công việc, thế nên nhiệm vụ đưa Cevai đến trường được giao cho Đội trưởng Đội Hộ vệ Hoàng gia: Thượng tướng Reger.

Đội Hộ vệ Hoàng gia mà Reger quản lý được xem như cận vệ của vương thất, Reger cũng chỉ làm theo mệnh lệnh của Bệ hạ Trand, kể cả Nguyên soái Bộ Quân sự cũng không có tư cách ra lệnh cho hắn.

Đó là một người đàn ông cực kỳ lạnh lùng, ví dụ điển hình cho “khuôn mặt poker” khi biểu cảm chắc bao giờ xê xích, giọng điệu lúc nói chuyện cũng lạnh băng như thể người đối diện đang nợ tiền hắn. Vì hệt như một cục nước đá cứng đơ mới lấy trong tủ lạnh ra, rất nhiều Omega không dám tới gần nên đến giờ hắn vẫn còn độc thân.

Ngồi trong xe bay, đối diện với Reger trông không khác gì pho tượng và cũng không có ý định nói chuyện, Cevai đành phải chuyển tầm mắt ra ngoài ô cửa kính.

Đây là lần đầu tiên anh rời khỏi vương cung. Hành tinh Sfield, hành tinh Thủ đô của Đế quốc, phồn hoa hơn hẳn những gì anh tưởng, ngút tầm mắt toàn những tòa nhà cao chọc trời. Hệ thống giao thông ở hành tinh Thủ đô được chia thành ba tầng: Trên, giữa và dưới. Hai tầng phía trên là đường trên cao dành cho xe bay, tầng dưới cùng là đường đi bộ. Có thể dễ dàng tưởng tượng được rằng khi đang đi bộ trên đường, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ trông thấy vô số xe bay đủ mọi màu sắc lướt vèo vèo bên trên. Bầu trời ở nơi này trong xanh như được rửa bằng nước với những đám mây trắng như bông điểm xuyết, thỉnh thoảng lại có một loạt cỗ máy bay ngang qua với vận tốc ánh sáng, tiên tiến hơn những bộ phim khoa học viễn tưởng anh từng xem rất nhiều lần.

Chẳng bao lâu sau đã tới trường. Từ trên cao nhìn xuống, tổng thể kiến trúc Học viện St. Paul tạo thành một hình ngôi sao sáu cánh hoàn chỉnh. Sáu tòa nhà cao màu trắng bạc ở sáu góc đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh của mặt trời trong khi ở trung tâm của ngôi sao lại là một tòa nhà cao chót vót màu xanh lục. Tòa nhà ấy được thiết kế thành hình tam giác ngược, điêu khắc rất nhiều biểu tượng dây leo và hoa cỏ, hệt như một cây cổ thụ với nguồn nhựa sống dồi dào tỏa bóng mát cho tất cả học sinh.

Xung quanh tòa nhà màu xanh lục là một quảng trường rộng lớn, trong quảng trưởng còn có vài đài phun nước và rất nhiều băng ghế cho mọi người ngồi nghỉ. Trong ngày khai giảng, toàn thể học sinh Học viện St. Paul đều tới trình diện, người qua người lại khắp sân trường trông náo nhiệt vô cùng.

Cevai được đưa tới nơi tiếp học sinh mới ở cổng trường. Reger dẫn anh đi hoàn thành thủ tục nhập học, nhận thẻ học sinh, xong xuôi lại xách hành lý, đưa anh đi về phía ký túc xá.

Sau lưng có người tò mò thắc mắc: “Con nhà ai vậy nhỉ?”

“Hình như xe bay màu bạch kim là của vương thất?”

“Nghe bảo Đại Vương tử cũng vừa tròn 5 tuổi, đến tuổi đi học rồi. Tớ đoán cậu bạn vừa đi qua chính là Đại Vương tử đấy.”

“Nghe nói bạn ấy là một Omega, thế chắc hiền lành, đáng yêu lắm…”

Tiếng xì xào sau lưng trôi xa dần. Cevai không nhịn được mà cười khẩy: Omega hiền lành đáng yêu? Xin lỗi nhé, làm các bạn vỡ mộng rồi.

***

Không ngờ lúc vào ký túc xá, Cevai lại gặp được Clair.

Tuy đã hai năm không gặp nhưng Cevai chỉ liếc qua là nhận ra cậu nhóc ngay. Mái tóc vàng kim và đôi mắt lam trong veo của Clair cực kỳ đặc biệt, hơn nữa phu nhân Grace còn rất thích cho con trai mình ăn mặc như một quý ông tí hon. Hôm nay trông Clair cũng y hệt những gì anh nhớ: Mặc sơ mi trắng và khoác áo vest cỡ nhỏ bên ngoài, cổ còn đeo nơ đen, trông cứ như một mô hình chibi trong phòng trưng bày.

Lúc Cevai trông thấy, cậu nhóc đang khệ nệ lôi vali hành lý, thở hổn hà hổn hển leo lên tầng. Chiếc vali kia phải to bằng nửa người nên trông cậu nhóc có vẻ không xách nổi, mới đi được nửa cầu thang đã phải đứng lại nghỉ, mặt mũi cũng nhăn tít cả lại như cái bánh bao.

Cevai thấy hơi buồn cười, bèn bước tới trước mặt đối phương. Vừa trông thấy, Clair thoáng sửng sốt rồi hai mắt lập tức sáng rực lên: “Cậu là Cevai hả?”

Cevai gật đầu, hỏi: “Xách không được à? Cần tôi giúp không?”

Clair từ chối: “Không cần đâu, tớ xách được. Cậu là Omega, không xách nặng…”

Còn chưa nói dứt câu, Cevai đã nhấc vali của cậu lên bằng một tay, bình thản bước lên tầng.

Clair: “…”

Bé Clair 5 tuổi sửng sốt đứng đực tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng Cevai đang nhanh nhẹn bước lên tầng.

Cevai là Omega mà sao khỏe quá vậy? Sao lại như thế được?!

Với tâm trạng vô cùng ngổn ngang, Clair nhanh chóng lên đến tầng 5, Cevai đã xách hành lý đến trước, mặt không đỏ, thở không gấp, ngoảnh lại cười nói: “Chắc học sinh mới đều ở tầng 5 cả. Nhưng tôi không biết cậu ở phòng nào nên để hành lý ở đây, cậu tự kéo đi nhé. Tạm biệt.”

Clair: “… Tạm biệt.”

Bị Omega xách hành lý giúp, Clair nhìn cái vali to đùng trước mặt, lại nhìn nụ cười điềm nhiên của Cevai, cậu cảm thấy bản thân không ổn một chút nào.

Editor mắt toét tay tàn, hoan nghênh dò lỗi chính tả/ typo. Cảm ơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play